Chương 37: Kế hoạch tuyển quân

Đường Sách rời khỏi quảng trường Trung tâm, nhanh chóng luồn lách trên đường. Kỳ nhông có khả năng đổi màu cơ thể giống với môi trường xung quanh nên người qua đường cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Nhưng khi vừa đi qua góc rẽ đầu ngã tư, một sợi tua ý thức màu lam đột nhiên áp lên gáy hắn cực kỳ chuẩn xác.

Sợi tua kia như mang theo hơi ẩm của nước biển, nơi bị nó chạm vào có cảm giác mát lạnh rất thoải mái. Một giọng khá lớn tuổi vang lên trong đầu: "Thiếu tá Đường Sách, mời theo tôi."

Đường Sách giật mình, giọng nói quen thuộc này là… Hắn không quay đầu, cứ thế bước lên một chiếc xe bay màu đen cùng đối phương.

Xe bay bật chế độ tự lái, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ giữa ngã tư, chạy về phía ngoại ô hành tinh Thủ đô.

Đường Sách ngồi ở hàng ghế giữa, thấp giọng hỏi: "Là ai phái người tới cứu tôi? Tướng quân Tạ phải không?" Là người thuộc Quân đoàn Ánh Sao, hắn chỉ có thể đoán Tướng quân Tạ phái người tới cứu.

Giọng kia lại nói: "Tướng quân Tạ không biết cậu còn sống, càng không biết cậu bị nhốt trong Tháp Trắng."

Đường Sách ngẩn người, cảm giác lạnh toát bỗng chạy dọc theo sống lưng: "Ai cố tình giấu việc tôi còn sống?!"

Người nọ nói: "Tôi."

Một con sứa trong suốt, đẹp đẽ yên lặng bay tới trước trán Đường Sách. Con sứa kia chỉ lớn chừng một bàn tay, trông có vẻ rất hiền hòa nhưng thực chất lại rất nguy hiểm. Cơ hồ trong nháy mắt, Đường Sách lập tức cảm nhận được áp chế tinh thần đáng sợ.

Tim Đường Sách đập thình thịch, lát sau mới run giọng: "Nguyên… Nguyên soái…?"

Nguyên soái Tần Tiêu trầm giọng nói: "Cậu là người duy nhất của Trại Trinh sát Quân đoàn Ánh Sao còn sống sót. Một khi tin tức này bị lộ ra, những kẻ đó chắc chắn sẽ không để cậu tồn tại. Vậy nên năm đó, sau khi cứu cậu, tôi đã chỉnh sửa thông tin, ngụy trang cậu thành một Lính gác cuồng bạo bình thường, giam dưới tầng hầm Tháp Trắng. Tháp Trắng trông thì tưởng nguy hiểm, nhưng vì giam giữ số lượng lớn Lính gác cuồng bạo, cậu ở trong đó sẽ không khiến kẻ khác để ý."

"…" Khóe mắt Đường Sách không khỏi rơm rớm nước. Trại Trinh sát Quân đoàn Ánh Sao, mấy trăm thành viên tinh anh, vậy mà hắn lại là người duy nhất sống sót? Chiến hữu của hắn thật sự đã chết sạch sao?!

Đường Sách nghẹn ngào: "Tướng quân Tạ, bà ấy…"

Giọng Nguyên soái cũng khàn đi: "Tướng quân Tạ cậu nhắc đến đã mất rồi. Quân đoàn trưởng hiện tại của Quân đoàn Ánh Sao là Tạ Thần, em gái cô ấy."

Đường Sách lặng im. Trong ngục giam dưới tầng hầm, hắn tồn tại từng ngày trong vô tri vô giác, không biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu. Không ngờ Tướng quân Tạ từng chỉ dạy, đề bạt hắn, được hắn kính trọng như ân sư cũng đã hy sinh…

Dường như nhận ra sự hoang mang của hắn, Nguyên soái thấp giọng nói: "Hôm nay là ngày 7 tháng 5 năm thiên văn thứ 500, đã sáu năm kể từ sau tai nạn đó."

Sáu năm này hoàn toàn trắng trơn đối với Đường Sách. Sau khi cuồng bạo mất lý trí, thế giới trong mắt hắn chỉ còn lại màu đen, hắn sẽ tấn công mọi "mối uy hiếp" đến gần mình theo bản năng. Dường như cơ thể hắn đã bị xiềng xích trói cứng lại. Ban đầu con điên cuồng giãy giụa, về sau, kích điện duy trì 24 giờ không gián đoạn khiến hắn dần chết lặng, thậm chí đại não cũng không cảm nhận được đau đớn nữa.

Có lẽ mấy năm qua, Nguyên soái vẫn bố trí Dẫn đường để mắt tới hắn, đồng thời từng chữa trị giúp. Bằng không, với bệnh tình nghiêm trọng như vậy, đáng ra hắn phải biến thành quái vật nửa người nửa thú, chưa biết chừng còn chết lâu rồi.

"… Cảm ơn ân cứu mạng của Nguyên soái." Đường Sách cảm kích nói.

"Mấy năm qua khiến cậu chịu khổ rồi." Nguyên soái thở dài, vỗ nhẹ lên vai Lính gác trẻ tuổi, "Xin lỗi, năm đó tôi không biết quanh mình có bao nhiêu chân rết của bọn họ. Vì sự an toàn của cậu, tôi chỉ có thể nhốt cậu trong nhà giam Tháp Trắng để tiện chú ý. Tôi phải chờ thời cơ thích hợp mới có thể thả cậu ra. Cậu là một tướng lĩnh cực kỳ quan trọng của phe ta.

Giờ chính là lúc cần cậu ra tay."

Đường Sách thở sâu, chào người đàn ông lớn tuổi ngồi phía sau bằng nghi thức quân đội tiêu chuẩn: "Xin Nguyên soái cứ chỉ đạo, Đường Sách nhất định hoàn thành nhiệm vụ!"

***

Dụ Nhiên bình tĩnh trở về tầng B7 của Tháp Trắng.

Thấy cậu, Moore cười nói: "Nhiên Nhiên, em lại đến tăng ca à?"

Từ khi gia nhập Đội đặc chiến Liệp Ưng, tối nào Dụ Nhiên cũng tăng ca cùng Moore. Toàn bộ Lính gác cuồng bạo ở tầng B7 đều do Quân đoàn Liệp Ưng phụ trách, ngoại trừ Moore, còn có Dẫn đường của các đơn vị khác, ai cũng biết Dụ Nhiên, bọn họ còn nói riêng với Moore rằng: "Anh thu được cậu học trò ngoan rồi."

Moore cũng ngại coi Dụ Nhiên là học trò. Dụ Nhiên là Dẫn đường mà Lục Tắc Hiên nhìn trúng, Moore chỉ truyền dạy tất cả những gì mình biết cho cậu Dẫn đường tập sự này, hy vọng cậu có thể đảm nhiệm tốt công việc anh đang làm, hỗ trợ Lục Tắc Hiên hoàn thành nhiệm vụ.

Dụ Nhiên nhìn Moore mỉm cười, bước tới hỏi: "Đã 10 giờ rồi, còn bao nhiêu bệnh nhân ạ?"

Moore nhìn lướt qua những căn phòng giam, nói: "Phần chúng ta phụ trách còn bảy người, có thể xử lý xong trong đêm nay. Những Lính gác này may mắn lắm đấy, có em hỗ trợ, thế giới tinh thần có hư hao nghiêm trọng cũng được chữa trị, trùng kiến. Bọn họ rất biết ơn em."

Dụ Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: "Em chỉ giúp được chút việc nhỏ thôi mà. Chữa trị chính vẫn phải nhờ anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!