Chương 133: Ngoại truyện 3 - Phần 13: Thức tỉnh

Những nhân vật chủ chốt đến hành tinh Nhện Đỏ ngày một nhiều, ngay cả Tổng thống cũng đã xuất hiện tại đây. Chiến cuộc hết sức căng thẳng, toàn thể thành viên Đội đặc chiến Liệp Ưng cùng trở về hành tinh Thủ đô theo Tướng quân Lục Đình Ngự, diệt sạch tàn dư của tổ chức hắc ám.

Moore không hành động cùng mọi người, anh quyết định ở lại chăm sóc cho Lục Thành An.

Tuy có nhện chúa để mắt đến, Lính gác biến dị ở lại đây sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào nhưng Moore vẫn không yên lòng, cũng không đang tâm bỏ Lục Thành An lại một mình.

Tướng quân Lục đi rồi, hành tinh Nhện Đỏ vốn đang náo nhiệt bỗng quạnh quẽ hẳn.

Moore vẫn ngày ngày đưa đồ ăn đến cho Lính gác biến dị như trước. Qua khoảng thời gian chung sống vừa rồi, thái độ Lính gác biến dị dành cho Moore rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều. Mỗi lần trông thấy anh, dù đôi mắt hắn vẫn đen ngòm như mực chẳng hề dao động nhưng Moore có thể cảm nhận được rằng dường như hắn thấy vui hơn.

Hôm nay, Moore lại đưa đồ ăn tới hang núi như lệ thường.

Trông thấy Moore, Lính gác biến dị lập tức ngọ nguậy đầu, tự giác há miệng ra.

Moore đút trái cây đã bóc vỏ cho hắn, thấy hắn nhai nuốt ngon lành, tâm trạng Moore vô cùng ngổn ngang.

Hôm nay là sinh nhật Lục Thành An. Khuôn mặt này vẫn điển trai hệt như hình bóng trong ký ức, đáng tiếc, hắn không biết nói chuyện, sẽ không đáp lại Moore dù chỉ một câu. Moore nhắm mắt, cố nén nỗi chua xót dưới đáy lòng, khẽ nói: "Thành An, sinh nhật vui vẻ."

Lính gác biến dị bỗng khựng lại, ngẩng đầu nhìn Moore.

Moore vươn tay tới, nhẹ nhàng vuốt v e gò má hắn, nói: "Thực ra em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho anh từ rất lâu rồi. Tiếc là năm đó chưa kịp tặng thì anh đã gặp chuyện… Món quà đó luôn được cất giữ rất kỹ càng cùng với những tấm ảnh của anh. Chờ tương lai anh khôi phục ý thức, sinh nhật sang năm, em sẽ tặng nó cho anh nhé, được không?"

Không biết Lính gác biến dị có nghe hiểu không, hắn chỉ ngơ ngẩn nhìn Moore.

Moore khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Sinh nhật sang năm em còn muốn ăn bánh kem anh tự làm nữa."

Đêm khuya tĩnh lặng, vẫn chỉ có giọng của một mình anh vang vọng trong hang núi.

Thừa biết đối phương sẽ chẳng trả lời mình nhưng Moore vẫn cố chấp nói chuyện cùng Lính gác biến dị mỗi ngày. Ngay đến nhện chúa cũng không hiểu nổi việc anh đang làm, bèn hỏi: "Ngày nào cậu cũng nói chuyện với kẻ kỳ quái kia nhưng tên đó có bao giờ để ý cậu đâu, sao cậu còn cố gắng mãi thế?"

Moore đáp: "Anh ấy để ý đến tôi hay không không quan trọng, chỉ là tôi muốn trò chuyện với anh ấy thôi."

Nhện chúa nói với vẻ bất đắc dĩ: "Tâm trí của loài người các cậu quá phức tạp, có quá nhiều suy nghĩ, tôi chịu, không hiểu nổi."

Moore cười, nói: "Tôi cũng không biết tại sao mình lại thích anh ấy đến mức mãi không buông bỏ được như thế."

Hai người chưa từng đánh dấu nhau, cũng chưa liên kết tinh thần. Chuyện thân mật nhất từng diễn ra giữa hai người chẳng qua chỉ là hôn môi.

Lục Thành An "hy sinh" nhiều năm như thế, đổi thành người khác, có lẽ đã buông xuôi từ lâu rồi.

Nhưng Moore lại không tài nào quên được.

Dường như cái tên Lục Thành An này đã trở thành ám ảnh và chấp niệm trong anh.

***

Từng ngày trên hành tinh Nhện Đỏ trôi qua rất chậm, cảm tưởng như bị tách biệt hoàn toàn với thế giới. Moore không biết chiến dịch bên phía Tướng quân Lục có thành công hay không, nhỡ chẳng may thất bại, đời này anh sẽ không còn cách nào trở về hành tinh Thủ đô được nữa, Lục Thành An cũng không có cơ hội thức tỉnh.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày, Moore cũng dần lo lắng hơn. Ngày đêm ở đây không luân phiên mỗi 24 giờ như bình thường, hằng ngày Moore đều đánh dấu lại thời gian trong hang núi. Nhưng anh có thể chờ, anh đã chờ sáu năm rồi, thêm vài tháng này cũng chẳng đáng là bao.

Hôm nay, Tổng thống Harrison, Tướng quân Lục Đình Ngự và cả Lục Tắc Hiên, Dụ Nhiên sóng vai bước tới trước hang núi.

Họ chăm chú nhìn vào bên trong liền thấy Moore đang đút cho Lính gác biến dị kia ăn dịu dàng như đang dỗ dành một đứa bé. Không ngờ Lính gác biến dị kia lại ngoan ngoãn há miệng ra, ăn trái cây Moore đút tới.

Cảnh tượng ấy khiến mọi người phải quay ra ngơ ngác nhìn nhau.

Mắt Lục Tắc Hiên đỏ hoe, thấp giọng nói: "Moore vẫn chăm sóc anh tôi từ đó tới giờ. Dù anh ấy đã biến dị nhưng Moore vẫn nhất quyết không rời bỏ…"

Dụ Nhiên biết Lục Tắc Hiên đau lòng, bèn nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, nói trong đầu: "Đừng tự trách, chuyện năm đó đã được điều tra rõ ràng rồi, là do tổ chức hắc ám gây ra. Anh trai anh vẫn còn sống, mọi người nhất định sẽ dốc hết sức giúp anh ấy khôi phục được ý thức."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!