Bà Joseph nghĩ mãi mà không tài nào hiểu nổi tại sao Lục Tắc Hiên, tên Lính gác lạnh lùng, không hề có hứng thú với Dẫn đường, lại bất thình lình có ý với Dụ Nhiên? Nếu bà nhớ không lầm, hai người này mới biết nhau được đúng một ngày. Kiểu người cực kỳ lý trí như Lục Tắc Hiên chung quy đâu thể "vừa gặp đã yêu" một Dẫn đường trẻ tuổi như vậy?
Bà Joseph hoàn hồn sau một chốc kinh ngạc, cau mày: "Dụ Nhiên mới vừa tròn 18 tuổi thôi, còn nhỏ quá. Tôi không muốn cho cậu ấy ghép đôi với cậu sớm như vậy."
Lục Tắc Hiên đáp: "Không sao, 18 là đủ tuổi trưởng thành rồi. Tôi và em ấy có thể làm quen với nhau dần."
Dù trong bụng tức lắm nhưng nụ cười mỉm thân thiện vẫn treo trên gương mặt bà Joseph: "Cậu nên cân nhắc thêm thì hơn. Cậu ấy chỉ là một Dẫn đường cấp C, không giúp chải vuốt tinh thần cậu được nhiều đâu."
Từ khi đưa Dụ Nhiên về Hiệp hội, bà Joseph đã có tâm lý "bảo vệ trẻ nhỏ" cực mạnh. Đứa trẻ này vốn đã vất vả, giờ lại mồ côi cha mẹ, không nơi nương tựa, lẻ loi một mình tới Hiệp hội Dẫn đường cùng bà, bà nhất định phải bảo vệ Dụ Nhiên thật tốt.
Đương nhiên, Lục Tắc Hiên là một Lính gác vô cùng ưu tú. Dù là gia thế, vóc dáng, ngoại hình hay năng lực cá nhân đều quá thừa đối với Dẫn đường cấp C như Dụ Nhiên. Nhưng bà không muốn để Dụ Nhiên mới trẻ như vậy đã bị Lính gác đánh dấu.
Lục Tắc Hiên nhận thấy được sự mâu thuẫn của bà Joseph, cũng biết yêu cầu hắn đưa ra hơi quá đáng. Nhưng Hiệp hội Dẫn đường quản lý rất chặt chẽ, Viện Thánh lại dạy học theo hình thức khép kín, Lục Tắc Hiên không có lý do gì khác để tiếp cận Dụ Nhiên. Hắn lo lỡ may điều hắn phỏng đoán là sự thật… Dụ Nhiên sẽ còn giết nhiều người hơn nữa.
Tuy Dụ Nhiên không có thời gian gây án, chứng cứ ngoại phạm của cậu cũng rất đầy đủ nhưng quá nhiều sự trùng hợp khiến hắn cứ lấn cấn mãi không yên. Trực giác nhạy bén của Lính gác cấp S liên tục nhắc nhở rằng hắn đã từng đã gặp Dụ Nhiên ở nơi nào đó.
Nghĩ đến đây, Lục Tắc Hiên thẳng thắn bày tỏ quan điểm: "Sức mạnh tinh thần cấp C thôi cũng không sao hết. Nửa kia của tôi không cần quá mạnh, tôi sẽ không đưa người ấy ra chiến trường. Bà Joseph, tôi đã cân nhắc kỹ càng về vấn đề này rồi, tôi sẽ gửi đề nghị ghép đôi tới Hiệp hội, phiền bà báo trước một tiếng với Dụ Nhiên. Bà nghỉ ngơi sớm, chúc ngủ ngon."
Bà Joseph: "…"
Bà Joseph lúc nào cũng ôn hòa cũng phải tức đến mức suýt nữa bóp nát máy truyền tin trong tay.
Lục Tắc Hiên gửi thẳng đề nghị đến Hiệp hội, đến nước này thì bà cũng không bảo vệ nổi Dụ Nhiên!
Số lượng Dẫn đường trong Liên bang rất ít ỏi nên 80% Lính gác không thể tìm được bạn đời Dẫn đường, chỉ có thể kết hôn với người bình thường. Trong cục diện "tăng nhiều cháo thiếu" như vậy, chuyện hôn nhân đương nhiên sẽ mất cân bằng. Để ổn định cảm xúc của các Lính gác độc thân, Hiệp hội Dẫn đường đã đưa ra một quy tắc: Ngoại trừ những Lính gác và Dẫn đường tự do yêu đương, những Lính gác độc thân và đang trong độ tuổi kết hôn khác nếu muốn tìm bạn đời Dẫn đường phải đăng ký thẻ tích điểm tại Hiệp hội Dẫn đường.
Lính gác có cống hiến đối với Liên bang ở bất kỳ lĩnh vực nào như khoa học, giáo dục, quân sự,… đều sẽ được ghi nhận điểm. Mỗi năm, các Lính gác sẽ được xếp hạng lại theo số điểm đã tích lũy, Lính gác có thứ hạng cao sẽ được ưu tiên ghép đôi với Dẫn đường độc thân. Đương nhiên, Dẫn đường có quyền từ chối kết giao với đối tượng được ghép đôi. Ví dụ như Moore, Dẫn đường cấp A của quân đoàn Liệp Ưng, đã từ chối rất nhiều Lính gác có độ phù hợp cao, hoàn toàn không hứng thú với chuyện yêu đương.
Lục Tắc Hiên đã hoàn thành khá nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, hiện đang đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng Lính gác độc thân. Chỉ cần hắn chủ động gửi đề nghị thử ghép đôi với Dụ Nhiên tới Hiệp hội, bà Joseph thật sự không có lý do gì để từ chối, chí ít cũng phải để hai người kiểm tra mức độ phù hợp.
Tất nhiên, sau khi có kết quả kiểm tra, cuối cùng hai người có qua lại với nhau không vẫn phải phụ thuộc vào ý kiến của Dụ Nhiên. Cũng may, Lục Tắc Hiên là Lính gác cấp S trong khi Dụ Nhiên chỉ là Dẫn đường cấp C, độ phù hợp của hai người chắc sẽ không cao hơn 60%. Đến lúc đó thì dễ hơn nhiều, Dụ Nhiên cũng có lý do để từ chối Lục Tắc Hiên một cách hợp lý.
Bà Joseph đi ngủ với tâm trạng phiền muộn, mèo Ragdoll bên chân bà cũng quật đuôi qua lại đầy bất an.
—ĐỌC FULL TẠI —
Lúc này, Tháp Trắng đã thông báo lệnh thu quân. Lục Tắc Hiên dẫn đội đặc chiến Liệp Ưng quay về hành tinh Thủ đô ngay trong đêm.
Nhiệm vụ cứu viện căn cứ B-73 này hoàn thành rất xuất sắc. Đội đặc chiến Liệp Ưng đuổi thú vũ trụ biến chủng đi với mức tổn thất thấp nhất, bảo vệ tính mạng rất nhiều người dân sống ở căn cứ. Tiếp theo, việc vá lưới phòng ngự bao quanh khu an toàn và xây dựng lại nhà cửa, công trình kiến trúc bị tổn hại sẽ được phụ trách bởi người khác do Chính phủ phái tới.
Phi thuyền Liệp Ưng cất cánh, Lục Tắc Hiên đứng trước cửa kính bên thân phi thuyền vuốt cằm đăm chiêu. Tiếp cận Dụ Nhiên bằng cách "ghép đôi" này, nếu cậu vô tội thì thật quá bất công, nhưng hiện tại hắn cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Hắn chỉ có thể đảm bảo bản thân sẽ không làm tổn thương Dụ Nhiên. Về sau, nếu Dụ Nhiên gặp được người phù hợp, hắn sẽ nghĩ ra một lý do thật chính đáng để chia tay với Dụ Nhiên mà vẫn giữ thể diện cho cậu. Thực tế, chỉ cần chưa kết hợp thể xác, vẫn có rất nhiều trường hợp Lính gác và Dẫn đường chia tay vì không hợp nhau. Vậy nên, việc từng hẹn hò sẽ không ảnh hưởng đến lựa chọn của Dụ Nhiên trong tương lai.
Cứ vậy đi. Hắn phải theo dõi Dụ Nhiên thật sát sao, cam đoan không có thêm ai "chết bất thình lình" nữa. Bằng không, chuyện sẽ càng lúc càng rối ren hơn, không thể nào giải quyết êm đẹp được.
***
Sáng sớm hôm sau, Dụ Nhiên vừa làm vệ sinh cá nhân xong đã thấy có người kéo hai chiếc vali rất lớn đến chỗ cậu: "Dụ Nhiên, đây là quần áo bà Joseph tặng em."
Dụ Nhiên sửng sốt: "Nhiều vậy ạ?"
"Bà ấy nói em tới hành tinh Thủ đô vội quá, không mang hành lý gì theo cả, bảo bọn chị mua cho em ít đồ dùng hằng ngày.
Gia cảnh Dụ Nhiên nghèo khó lại mồ côi cha mẹ, cậu lẻ loi một mình tới hành tinh Thủ đô, quần áo mặc trên người trông đã khá cũ. Bà Joseph lo cậu sẽ bị xấu hổ nên mua rất nhiều đồ mới trước khi cậu vào Viện Thánh học tập, giúp cậu thoải mái, tự tin hơn chút, không đến mức bị bạn học coi thường vì trông quá quê mùa.
Bà ấy quả thật vẫn luôn bảo vệ các Dẫn đường nhỏ tuổi như mẹ chăm con vậy.
Dụ Nhiên nhận lấy vali đồ với vẻ hơi khó xử: "Nhờ chị gửi lời cảm ơn tới phu nhân giúp em ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!