"……" Tin tức ngoài dự đoán ấy khiến Sầm Chân ngẩng đầu lần nữa, anh nhìn lên màn hình hiển thị dữ liệu xanh lam xen trắng, sau nửa giây kinh ngạc liền xác định sự bất ngờ này chắc chắn là thủ bút của Liên Ngự.
Sầm Chân không cố che giấu cảm xúc lúc này, mà Liên Ngự cũng cười ngay khoảnh khắc anh lộ ra ánh mắt ngạc nhiên. Y như vừa nhận được món quà yêu thích nhất, cố gắng nhịn cười nhưng lại chẳng mấy nghiêm túc, "Sao lại là mười bốn cái vậy, kỳ lạ ghê?"
"Phòng anh ở có một huy hiệu." Sầm Chân dùng câu khẳng định.
Liên Ngự gật đầu, cũng không hỏi Sầm Chân lấy mười ba cái còn lại thế nào, chỉ cười nói: "Bất ngờ không? Ngạc nhiên không? Còn cái huy hiệu đó cuối cùng bị thế nào thì… vì cậu cố ý tránh phòng tôi, đi ngang qua mà không vào, tôi thấy không vui nên liền đem thẻ số và huy hiệu tặng luôn cho đội kế tiếp bước vào."
Sầm Chân không thể khen y một câu "tặng hay lắm", nhưng phần điểm cộng ngoài ý muốn này thực sự khiến lòng anh nhẹ nhõm đi đôi chút, đến cả mấy hành vi điên khùng của kẻ thần kinh như Liên Ngự cũng đột nhiên trở nên thuận mắt hơn.
Liên Ngự thấy sắc mặt Sầm Chân dịu đi, liền không kiêng dè tiến lại gần hơn, "Nhưng tôi rất muốn biết, tại sao cậu lại từ bỏ thế cục chắc chắn thắng, để bước vào căn phòng có tôi?"
"Tôi thích."
"Cậu…"
Đúng lúc này, giám thị bất ngờ xen vào, thay mặt tất cả mọi người hỏi: "Bạn Sầm Chân, có rất nhiều người tò mò, là một dẫn đường, bạn làm cách nào để lấy được huy hiệu nằm trên trần cao 3 mét 6 vậy?"
Thật ra câu hỏi này, Sầm Chân đã bắt đầu suy nghĩ từ hai tháng trước. Thể năng của anh cao hơn mức trung bình của dẫn đường rất nhiều, gần như tiệm cận với thể năng cấp B của lính gác.
Nguyên tác mô tả "Sầm Chân" cũng có thể năng cấp B, nhưng đó là cấp B của dẫn đường, thậm chí còn chưa bằng lính gác cấp E. Dẫn đường cấp A đã hiếm như lông phượng sừng lân, còn chưa bằng đám lính gác cấp C đếm không xuể.
Về phần dẫn đường thể năng cấp S, đến giờ vẫn chỉ tồn tại trong lý thuyết, ngang hàng với lính gác có tinh lực cấp S vốn cũng chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.
Kiểm tra thể năng không giống kiểm tra tinh lực, cái sau chỉ cần vào viện quét máy là xong, còn cái trước thì phải đợi kỳ thi nhiều hạng mục do Bạch Tháp tổ chức cuối học kỳ, hiện tại vẫn đang trong kỳ học, muốn kiểm tra cũng phải đợi ba tháng nữa. Chính vì vậy, hiện tại Sầm Chân cũng không có cách nào trả lời vấn đề này, đành thuận miệng nói: "Tinh thần thể của tôi là thạch sùng."
Liên Ngự lập tức phối hợp bật cười, làm một khán giả phụ hoạ có tâm, cho dù lời nói đùa có lạnh đến đâu cũng phải hết sức dốc sức khuấy động bầu không khí.
Dù sao đây cũng là buổi liên hoan, không phải phòng thẩm vấn, khi Sầm Chân không muốn nói, giám thị cũng không ép. Sau khi trao giải cho ba đội đứng đầu và cổ vũ bằng lời cho các đội còn lại, ông bắt đầu tiến hành tiết mục tiếp theo.
Nhân lúc chuyển sân khấu, Sầm Chân liếc nhìn hai nam chính đang nói chuyện, cảm xúc của Bạn có phần sa sút, Diệu Kim thì đang an ủi cậu ta. Tình tiết hơi khác nguyên tác một chút, nhưng tính cách và thiết lập nhân vật vẫn phù hợp. Xác định không có vấn đề, Sầm Chân liền thu ánh mắt, lặng lẽ len qua đám người rời khỏi buổi liên hoan.
Anh đã có kết luận: tình tiết truyện có thể bị thay đổi, ở lại đây cũng không còn nhiều ý nghĩa. Anh muốn quay về ký túc xá để phân tích kỹ hiệu ứng cánh bướm có thể phát sinh, đồng thời đọc lại các chương có liên quan đến sự xuất hiện của lính gác hắc ám 1802.
Tất nhiên điều Sầm Chân mong mỏi nhất vẫn là thoát hoàn toàn khỏi tuyến truyện của tiểu thuyết, khiến mọi khả năng phát sinh đều tan biến vô tung vô ảnh. Như vậy, mới được xem là một thế giới thật sự — một tương lai không thể bị tiên đoán.
Liên Ngự không đuổi theo, nhưng điều này chẳng khiến Sầm Chân thấy yên tâm hơn. Trong thâm tâm, anh cảm thấy tên lính gác này rất có khả năng đang quay về tổng hành dinh tích tụ đại chiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại đầy bạo lực.
Trực giác của anh quả nhiên không sai, Liên Ngự gần như không thể chờ nổi mà xuất hiện vào sáng sớm hôm sau — nhưng trước khi y đến, đã có một sự kiện khá quan trọng xảy ra: Sầm Chân vừa bước đến ngoài cửa lớp 12 ở Bạch Tháp, liền bắt gặp cảnh tượng ở chương sáu của tiểu thuyết: hai pháo hôi dẫn đường chặn đường nam hai Bạn để chế giễu.
Hai tên pháo hôi này toàn bộ phân cảnh đều là: nói nhiều, bị vả mặt, rồi tiếp tục nói nhiều, tiếp tục bị vả mặt. Dù mặt bị vả sưng vù vẫn không chịu rút kinh nghiệm, sống chết cũng không từ bỏ việc nói nhiều, đúng là dùng cả sinh mạng để… lắm lời.
Sầm Chân vừa bước lên bậc thang cuối cùng liền thấy Bạn cúi đầu nhẫn nhịn, luống cuống đứng trong góc, còn hai kẻ pháo hôi thì vây quanh cậu ta, kẻ xướng người hoạ châm chọc cậu là đồ vô dụng, căn bản không xứng với lính gác cấp S, rõ ràng độ tương thích đến 89% mà vẫn thua.
Nam hai Bạn trong giai đoạn đầu truyện là một dẫn đường rất nhút nhát, tính cách yếu đuối, vì tinh thần lực chỉ ở mức C+ nên cực kỳ tự ti, kiểu người mà kẻ xấu không bắt nạt thì bắt nạt ai?
Nguyên tác miêu tả, đám pháo hôi dùng giọng điệu đầy châm biếm nói rằng Bạn chỉ giỏi ôm đùi, một tên cấp C mà lại thắng được đội hai A. Vì thất bại ở trận đấu mê cung, "Sầm Chân" trong truyện nghe được những lời này như bị giẫm trúng đuôi, liền tức giận trút hết tội lỗi lên Bạn, kích động gia nhập đội ngũ mồm mép của hai pháo hôi kia.
Không khí đã được đẩy lên đến thế rồi, tiếp theo liệu có chuyện gì xảy ra không?
Quả nhiên, đúng lúc bé đáng thương Bạn bị chọc tức đến mức không còn chỗ dung thân, Diệu Kim xuất hiện. "Cậu ấy giống như một tia sáng, vô tư lại mạnh mẽ chiếu rọi vào khe hẹp u tối nhất, dịu dàng phủ lên chồi non sắp khô héo kia, nói với nó rằng, từ nay sẽ không còn cô đơn nữa."
Với đoạn miêu tả mập mờ như thế, tác giả vậy mà lại chẳng định làm người tử tế, cưỡng ép viết rằng Bạn tưởng Diệu Kim chỉ xem mình như em trai mà quan tâm, cảm động đến mức phát thẻ người tốt — vì cậu quá tự ti, nghĩ mình quá yếu, Diệu Kim tuyệt đối không thể thích cậu, như vậy thì chỉ có thể là thương hại.
Đối với đoạn miêu tả này, Sầm Chân thực sự không có cảm giác gì nhiều, dù sao anh cũng hiểu, đây mới chỉ là từ chương sáu đến bảy của tiểu thuyết, nếu giờ mà hai nam chính đã thông suốt lòng nhau, thì mấy trăm chương còn lại tác giả viết gì? Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu sau hôn nhân sao?
Cho nên hiện tại điều anh cảm thấy phiền chỉ là, làm sao đuổi hai pháo hôi đang chắn ngang lối đi này đi.
Pháo hôi 1 và 2 vẫn chưa phát hiện Sầm Chân đã tiến lại gần, ngược lại là Bạn đã nhìn thấy anh, cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt tội nghiệp, đến nửa câu cũng không dám thốt lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!