Chương 48: (Vô Đề)

Sầm Chân không lên tiếng, anh lặng lẽ trấn định tâm thần, giống như một bác sĩ thực tập mới lên bàn mổ, nhưng tay lại vô cùng vững vàng, dựa theo phương pháp ghi trong sách mà gia cố đường liên kết tinh thần giữa anh và Liên Ngự.

Bên kia, Liên Ngự điên cuồng giơ ngón giữa về phía Trú Tình Trường và Cừ, nếu không phải vì có giao ước với Sầm Chân rằng vào được bảng xếp hạng sẽ được hôn một cái, thì y rất có thể đã bỏ trận mà nhảy xuống đài đi đấm người rồi.

Hai vị hội trưởng hứng thú với bọn họ, chuyện này cả Liên Ngự lẫn Sầm Chân đều rõ. Trận kiểm tra giữa kỳ trước bất ngờ đạt 391 điểm, lại còn động dụng cả loa phát thanh của toàn Tháp mà không bị phạt, thêm vụ nhảy lầu ba giây 1v6, những chuyện mà học sinh bình thường xem rồi bỏ qua cho vui, hai vị hội trưởng hội học sinh như Trú Tình Trường và Cừ  tuyệt đối không thể không chú ý sát sao.

Nếu trực tiếp đến hỏi, Liên Ngự bảo đảm có thể viện đủ một trăm lý do để lấp l**m, bất kể người ta tin hay không, thì bọn họ vẫn diễn được vô cùng chân thật. Nhưng hai người này hết lần này đến lần khác chẳng chịu mở miệng hỏi, mà cứ nhất quyết muốn tận mắt chứng kiến thực lực của Sầm Chân và Liên Ngự, hôm nay lại đột ngột giở trò đánh cho họ một cú bất ngờ.

"Đừng lo tinh thần phòng ngự nữa." Liên Ngự "mắng" hội trưởng xong thì quay đầu bảo với Sầm Chân, "Đột nhiên đổi chiến thuật, cưỡng ép dùng lối đánh mình không giỏi, ngược lại còn dễ rơi vào thế hạ phong, cứ theo phương án công kích ban đầu đi."

Sầm Chân trầm ngâm không nói.

"Chúng ta có lợi thế kết hợp vĩnh viễn, thật sự không được thì lúc đó tùy cơ ứng biến." Liên Ngự vừa nói vừa vỗ vai Sầm Chân, ngữ khí nhẹ nhàng pha chút đùa cợt: "Hai hội trưởng đúng là không chơi bài bản gì cả, chẳng lẽ không nên sắp vài đối thủ gà mờ trong vòng loại, để bọn mình dễ dàng qua cửa, rồi trong vòng chính thức thì đột ngột đụng phải cường địch, nhờ có vòng đấu phục sinh nên tiếc nuối thất bại một trận, sau đó bọn mình đau thương tỉnh ngộ, một đường từ vòng phục sinh đánh thẳng vào trận chung kết, vượt mọi gian khó đoạt lấy ngôi quán quân à?"

"Cái anh nói là đãi ngộ của nam chính." Sầm Chân hiểu rõ Liên Ngự đang cố tình nói mấy lời linh tinh để trấn an anh, giảm bớt căng thẳng, "Nhưng bọn mình là phản diện với vai pháo hôi."

"Thì sao?"

"Thì bọn mình không có hào quang nhân vật chính, cũng chẳng thể đảm bảo thắng lợi."

"Không," Liên Ngự khẽ véo tay Sầm Chân, bước đến đứng chắn phía trước anh, che chở vững vàng cho dẫn đường phía sau — đây chính là tư thế tiêu chuẩn giữa lính gác và dẫn đường, "Bọn mình nhất định sẽ thắng."

Người phối hợp với Mãn Phỉ Phỉ là lính gác tên Hi Mộc, cũng giống như vậy, Mãn Phỉ Phỉ đứng phía sau cô ta, được che chắn toàn diện. Trong vỏn vẹn ba phút, Phỉ Phỉ đã vô số lần quét mắt khắp người đối thủ, từ đủ loại động tác nhỏ nhặt phân tích ra những thông tin chưa thành văn bản trên người đối phương.

Trọng tài ảo đứng giữa võ đài, ngắn gọn tuyên đọc quy tắc, lại nhấn mạnh tinh thần thi đấu trọng ở giao lưu, cuối cùng bay lơ lửng lên không trung, giơ tay cao cao, "Hai bên chuẩn bị ——" rồi vung tay xuống thật mạnh, "Trận đấu bắt đầu!"

Vừa khai cuộc, Hi Mộc đã tiên phát chế nhân lao thẳng tới, tốc độ nhanh đến mức trong mắt Sầm Chân chỉ kịp bắt được tàn ảnh. Ngay trước nửa mét trước mặt Liên Ngự, cô ta nghiêng người tránh né, rồi bất ngờ mượn lợi thế vóc người nhỏ nhắn, lách qua bên cánh tay Liên Ngự như một luồng điện xanh lăn tăn, lao thẳng về phía Sầm Chân.

Liên Ngự đương nhiên không để mặc cô ta muốn làm gì thì làm, còn chưa đợi Hi Mộc hoàn toàn lướt qua bả vai y, y đã lập tức xoay người túm chặt lấy cánh tay Hi Mộc, Hi Mộc không chịu kém thế, lập tức nắm chặt cổ tay Liên Ngự, tìm cách thoát khỏi.

Đồng thời, Sầm Chân nhanh chóng tách khỏi chiến trường giữa hai lính gác, mục tiêu của anh từ đầu đến cuối đều là Mãn Phỉ Phỉ — kẻ duy nhất trong trận đấu này gây ra uy h**p lớn nhất cho anh và Liên Ngự.

Mãn Phỉ Phỉ di chuyển vô cùng linh hoạt, luôn giữ khoảng cách hai người với Hi Mộc, duy trì vị trí chéo góc với Sầm Chân, vừa tránh được đòn công kích của các lính gác, lại luôn nằm trong phạm vi bảo hộ của Hi Mộc.

Cô ta càng an toàn thoải mái bao nhiêu, thì bên phía Sầm Chân lại càng bị động khó chịu bấy nhiêu.

Liên Ngự và Hi Mộc vẫn đang quấn lấy nhau, nếu trận đấu này chỉ là cuộc so tài giữa hai lính gác, thì chẳng bao lâu nữa Liên Ngự đã có thể áp đảo Hi Mộc. Tiếc rằng, ngay từ khi còi báo vang lên, một luồng tinh thần lực cường đại đã lao thẳng về phía không gian tinh thần của Liên Ngự, hung hăng chèn ép tấm khiên phòng ngự do Sầm Chân dựng lên, lấy thế cuồng phong bạo vũ, điên cuồng tấn công đường liên kết tinh thần giữa bọn họ, mưu đồ cưỡng chế chiếm cứ trong đầu Liên Ngự.

Sầm Chân không dám lơi lỏng dù chỉ một khắc. Anh rất rõ — tỉ lệ nghịch với mức độ chật hẹp của lĩnh vực tinh thần Liên Ngự chính là sức chịu đựng của không gian tinh thần y. Bình thường anh chỉ cần khẽ chạm vào đã đủ khiến Liên Ngự choáng váng, mà lúc này trên chiến trường, một khi để Mãn Phỉ Phỉ đột phá phòng tuyến, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Mới chỉ năm phút ngắn ngủi, mồ hôi sau lưng Sầm Chân đã thấm ướt lớp áo, từ đầu đến cuối anh vẫn đứng yên không nhúc nhích, thế nhưng toàn thân đã mệt mỏi đến mức chỉ muốn tìm chỗ ngã xuống, giống như vừa chạy hết một chặng marathon, kiệt sức đến cùng cực, ngay cả hít thở cũng phải dốc hết toàn lực.

Mãn Phỉ Phỉ dĩ nhiên cảm nhận được tinh thần lực của Sầm Chân đang từng bước thua sút, đáy mắt ánh lên ý cười, khóe môi nhếch lên, thậm chí còn thừa sức vượt qua Liên Ngự và Hi Mộc, cố tình nháy mắt trêu chọc Sầm Chân.

Một giọt mồ hôi nóng hổi lăn xuống từ trán, thấm ướt lông mi anh, khiến tầm mắt trở nên mơ hồ. Hiện tại, phòng ngự tinh thần của Sầm Chân chẳng khác nào sợi tơ treo nghìn cân, lúc nào cũng sẵn sàng sụp đổ.

Trú Tình Trường khẽ chống nắm tay vào môi, lắc đầu: "Có vẻ đến giới hạn rồi… Mới có sáu phút, Sầm Chân với Mãn Phỉ Phỉ đều là A, đáng lý không đến nỗi bị ép thảm như vậy."

"Một A+, một A-, một ba năm cấp ba, một năm năm cấp năm, đừng đem mọi dẫn đường ra so với loại thiên tài như cậu." Cừ nói, "Tôi ngược lại rất để ý một chuyện — Liên Ngự vẫn luôn len lén nhìn Sầm Chân, giống như đang do dự, đang chờ cái gì đó."

Trú Tình Trường là dẫn đường, không có thị lực b**n th** như lính gác, nên tất nhiên không nhìn rõ được động tác của Liên Ngự. "Hả? Chờ gì cơ? Chẳng lẽ chờ Sầm Chân đến giới hạn? Lẽ nào còn giấu chiêu gì chưa tung?"

"Có gì mà không thể? Cậu từng thấy D nào dưới tay A mà trụ lâu thế này, thậm chí còn áp chế A một chút không?"

"Cậu ta tuyệt đối không phải D."

"Vậy thì là cấp mấy?"

"…" Trú Tình Trường im lặng không đáp, Cừ cũng chẳng trông mong hắn trả lời được gì. Hai người liếc nhau, lại đồng thời dời mắt trở lại võ đài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!