Chương 42: (Vô Đề)

"……"

Liên Ngự lặng lẽ tháo dây an toàn, không nói một lời mà đổi chỗ với Sầm Chân. Hai người vừa ngồi yên vào vị trí mới, khoang lái liền rơi vào một sự yên tĩnh kỳ lạ, hồi lâu vẫn chưa ai động đậy.

Cuối cùng, Liên Ngự nhịn không nổi trước, vỗ vỗ vào ghế lái: "Em đang làm gì vậy, lái đi chứ! Hiếm lắm anh mới thấy ngại ngùng một lần, cho anh ngồi yên suy nghĩ về cuộc đời một chút khó vậy sao?"

Sầm Chân: "Lái kiểu gì? Nhấn nút nào để khởi động?"

Liên Ngự: "……"

Trong lòng y giật thót hai cái, "Tất nhiên là nút khởi động rồi."

"Vậy nút khởi động là cái nào?"

Liên Ngự: "……"

Y giơ tay mở chế độ lái bán tự động: "Bật cho em chế độ gà mờ rồi đấy, bây giờ ngoài điều chỉnh phương hướng và tốc độ thì em chẳng cần lo gì nữa cả… anh nói chế độ tân thủ là đùa thôi, nhưng nhìn em thế này, chắc tí nữa thật sự phải đổi về mức đó mất."

"Em mới tới đây bốn tháng, lúc đầu "dẫn đường" đối với em còn là khái niệm hoàn toàn xa lạ, anh còn mong em hiểu được bao nhiêu?"

Sầm Chân cúi đầu nhìn cần điều khiển bên tay trái và bộ đẩy bên tay phải – một cái phụ trách trái phải, cái còn lại phụ trách lên xuống. Trong tay Liên Ngự, y có thể dùng hai món đồ nhỏ này mà điều khiển chiến hạm bay lượn đến biến hóa khôn lường, nhưng đến lượt anh cầm vào thì…

Huấn luyện tiếp tục, trên kính chắn gió lại xuất hiện đồng hồ đếm ngược màu đỏ quen thuộc.

Chỉ có điều lần này khi số "1" vừa biến mất, chiến hạm vọt lên một cái về phía trước —— rồi đứng yên bất động…

"Chỉ ấn cần điều khiển không ăn thua đâu, em phải tăng tốc nữa." Liên Ngự chỉ đạo.

Sầm Chân không biểu cảm quay đầu nhìn y, Liên Ngự chợt phản ứng lại, chỉ vào cần điều khiển bên tay phải của anh: "Là cái đó đó, em chưa từng lái xe à?"

"Chưa từng." Một sinh viên năm hai còn đang học, không có xe cũng không dư tiền thi bằng lái.

Sầm Chân vừa trả lời, vừa nắm lấy cần điều khiển mà Liên Ngự chỉ, theo lực tay anh ấn xuống, chiến hạm gầm vang một tiếng lao vụt về phía trước — ngay sau đó rầm một tiếng, chấn động dữ dội, nếu không có dây an toàn thì cả hai người đều đã bị hất tung ra ngoài.

Sau cú va chạm mạnh ấy, dòng chữ lớn trên đỉnh kính chắn gió hiện ra nhấp nháy:

Máy va chạm với chim, mức hư hại 5%, trừ 5 điểm. Gây thương tổn động vật, trừ thêm 10 điểm.

"……"

"……"

"Hay là bỏ thi không chiến đi."

Liên Ngự nghiêm túc đề nghị, "Với trình độ hiện tại của em, dù chúng ta có luyện ngày đêm suốt bốn năm ngày nữa, e là cũng không đủ đánh qua vòng loại đâu."

Sầm Chân im lặng một lúc, "Ít nhất cũng phải hoàn thành xong ván này."

Liên Ngự đồng ý, y ngồi ngả người lên ghế lái như thể chuẩn bị ra trận không về, bỗng bật cười: "Anh còn tưởng dẫn đường Sầm Chân là vạn năng cơ đấy, hóa ra em cũng có điểm yếu à?"

"Vạn năng là anh. Em chỉ là một kẻ pháo hôi lĩnh cơm hộp sớm thôi."

Sầm Chân điềm tĩnh điều chỉnh lại cần điều khiển, sau đó chậm rãi kéo xuống bộ đẩy. Do anh luôn không có biểu cảm, bất kể lúc nào cũng bình tĩnh không loạn, chỉ nhìn vẻ mặt bình thản và động tác điều khiển rõ ràng trật tự ấy, Liên Ngự còn tưởng anh trong mấy phút ngắn ngủi đã ngộ ra bí quyết điều khiển, chuẩn bị cho một màn lật ngược tình thế khiến y mở rộng tầm mắt — nhưng thực tế là, chiến hạm chẳng khác nào một con trâu già mệt rũ, dưới sự thao tác "vững như Thái Sơn" của Sầm Chân, hì hục lết từng chút một về phía trước như rùa bò.

Liên Ngự kéo màn hình radar sang phía ghế phụ, rồi mở khóa hệ thống vũ khí. Năm sáu giao diện lơ lửng lập tức vây lấy y. Vì đây là buổi huấn luyện mô phỏng do y thiết lập dưới tên mình, Liên Ngự tuyệt không muốn để lại lịch sử xấu hổ mang tên "lần đầu trượt điểm".

Sầm Chân vẫn ung dung điều khiển chiến hạm như đang lái xe ba bánh. Còn những quả tên lửa từ tàu địch cần tránh né bằng thao tác di chuyển, hay các chướng ngại vật cố tình được sắp đặt trong huấn luyện mô phỏng – ví dụ như chim bay, tòa nhà cao tầng, v.v. – thì đều bị Liên Ngự nhảy nhót điều khiển, ngón tay vũ bão tung hoành, dùng đủ loại vũ lực để cưỡng chế phá giải.

Nếu sau này họ còn tâm trạng để xem lại băng ghi hình ván này, chắc chắn sẽ thấy trong đó có một con "tàu bà già" chạy sai quỹ đạo, đầu và đuôi tàu như đang bắn pháo hoa, đủ cỡ đạn đủ loại uy lực thi nhau quét sạch chướng ngại, đơn giản và bạo lực phá tan tất cả vật cản xung quanh để mở đường cho chiếc chiến hạm lảo đảo, nghiêng ngả vượt ải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!