Chương 40: (Vô Đề)

"Giải đấu Tổ Hợp Xuất Sắc sắp bắt đầu rồi, các cậu có định đăng ký không?" Liên Ngự ngồi xuống bên cạnh Diệu Kim, cố ý hỏi trong khi đã biết câu trả lời, y cũng từng đọc qua kịch bản, biết rõ hai nam chính không chỉ tham gia mà còn giành được thứ hạng.

Phải biết rằng đây là giải đấu toàn Tháp, không giới hạn niên cấp hay lớp học, có bao nhiêu tổ hợp mạnh đều sẽ tham gia, cấp S hội tụ, cơ bản đến vòng bán kết là không còn thấy cấp A+ trở xuống nữa.

Diệu Kim và Bạn đạt hạng ở khu vực thi không chiến, tuy chỉ là đội giữ cửa cuối cùng – hạng mười không chiến – nhưng cũng đủ để hai học sinh năm ba trẻ tuổi này một bước thành danh trong mắt mọi người. Tác giả rốt cuộc cũng rủ lòng thương, ban cho Bạn – người luôn tự ti – một ngón tay vàng, khiến cậu ta vượt trội trong môn lái chiến hạm mà hầu hết các dẫn đường đều đau đầu nhất.

Thiên phú điều khiển chiến hạm của cậu trong lần thi đấu này bộc lộ không nghi ngờ gì, đồng thời cũng định hình phương hướng công phá kiến thức cho tương lai.

Trong đó còn có cả công chúa tộc Giao Nhân ngày càng si mê Diệu Kim – người tỏa sáng rực rỡ – đến mức khi sắp về nước thì dứt khoát chơi lớn, trực tiếp bắt cóc.

Nghe thấy tiếng Liên Ngự, Diệu Kim và Bạn không hẹn mà cùng ngẩn người, nhất là khi thấy Sầm Chân cũng đi cùng y, còn thản nhiên ngồi xuống đối diện với Liên Ngự, bên cạnh Bạn.

"Các cậu…" Diệu Kim định nói lại thôi, hai chữ lúng túng như viết rõ trên trán, hắn và Bạn liếc nhau một cái, hận không thể cùng lúc vừa mù vừa điếc.

"Tôi và A Na của tôi là yêu nhau thật lòng đó nha." Liên Ngự chống cằm, cười rạng rỡ như một đóa hướng dương, "A Na là biệt danh tôi gọi Sầm Chân, là bí mật nhỏ giữa bọn tôi, các cậu không được phép gọi theo."

Sầm Chân không lên tiếng, Diệu Kim và Bạn cũng không biết nên nói gì, bầu không khí bỗng rơi vào ngượng ngập, mãi đến khi Liên Ngự tặc lưỡi bảo hai người thật chẳng thú vị gì, rồi bắt đầu kể tỉ mỉ về ngọn ngành vụ "Khai Môn Cát".

Càng nghe, sắc mặt Bạn càng tái nhợt, "Nhưng Khai Môn Cát trông giống người tốt mà…"

"Để cậu nhìn ra thì đâu còn là chuyện đùa?" Liên Ngự nhướng mày, Diệu Kim lập tức phản bác: "Các cậu cũng không có bằng chứng, chỉ là nghi ngờ thôi, đến giờ Khai Môn Cát vẫn chưa làm gì cả."

"Tránh xa hắn một chút." Sầm Chân nói với Bạn, giọng điệu bình thản, anh dường như lúc nào cũng trấn tĩnh như vậy, nhưng Bạn lại không thể không ghi nhớ lời Sầm Chân vào lòng, "…từ hôm đó đến nay tôi cũng chưa gặp lại hắn."

Dù không thể chỉ dựa vào một lời mà phán đoán tốt xấu, nhưng việc Bạn tránh xa một tình địch khả nghi lại khiến Diệu Kim vui mừng thấy rõ. Hắn xoay xoay cây bút trong tay, cười nói: "Biết là hai người tự nguyện đánh dấu là được rồi, tôi còn tưởng đâu, việc Sầm Chân không thích cậu đúng là quá vô lý, quá bất ngờ… chỉ có ngốc mới tin! Loại ngốc như Bạn ấy."

Bạn bất ngờ bị gọi là ngốc, lại không biết phản bác thế nào, giận đến đỏ bừng cả mặt, "Tôi… tôi… cậu mới là ngốc ấy."

"Đừng giận mà." Liên Ngự vẫn cong cong đôi mắt xanh xám, khóe môi thoáng nụ cười nhàn nhạt, "Đều là lỗi của Sầm Chân diễn quá đạt, Bạn cũng bị lừa bằng thực lực của mình, sao có thể nói cậu ngốc được."

Bạn cảm thấy những lời Liên Ngự nói ra đúng là không có gì tốt đẹp, cậu cầu cứu nhìn về phía Sầm Chân, người sau đang kết nối nội mạng thư viện, cúi đầu xem danh mục sách, "Nói về diễn xuất, ai có thể hơn được Thiên Vương Liên?"

Liên Ngự đúng thật là có thể tiếp nhận lời này như một lời khen, thản nhiên hưởng thụ, "Tốt nghiệp xong, anh sẽ đi làm Ảnh đế."

"Phí phạm quá rồi."

Diệu Kim nhanh chóng cắt đứt màn tung hứng mập mờ giữa hai người, "Về chuyện Khai Môn Cát, các cậu định làm sao?"

Liên Ngự chẳng hề để tâm, phẩy tay: "Quan sát thêm đi, dù sao cũng chỉ là nghi ngờ. So ra, tôi quan tâm đến Giải Tổ Hợp hơn."

"Các cậu định tham gia hả?" Sau sự kiện nhảy lầu, Bạn mơ hồ nhận ra Liên Ngự căn bản không phải loại lính gác hạng D nửa vời, có thể trong nháy mắt đánh lui sáu nhân viên an ninh, việc này đâu phải một lính gác yếu đuối hay khóc nhè làm được.

"Dĩ nhiên rồi." Liên Ngự mở ra bảng đăng ký đã được đăng trên trang chủ của Tháp, bốn khu vực thi đấu lần lượt nổi lơ lửng trên bàn, "Tới tìm các cậu là để làm rõ hiểu lầm trước kia, và cũng để đưa ra chút ý kiến tham khảo."

"Bọn tôi?" Bạn kinh ngạc, "Tôi không tham gia đâu."

"Diệu Kim chắc chắn sẽ tham gia rồi, cậu không muốn tham gia với cậu ấy à?" Liên Ngự nhanh chóng nháy mắt với Bạn, loạt lời tỏ tình "tôi thích Diệu Kim, không cầu đáp lại" dưới tầng hầm bệnh viện lập tức vang vọng trong đầu Bạn, hai má cậu lại đỏ bừng, thậm chí còn hơn cả lúc nãy, "Tôi… tôi không đâu…"

"Không chiến rất hợp với cậu, thử xem cũng chẳng lỗ gì." Liên Ngự ra vẻ thần bí, y đúng là rất thích khoe, lần này tìm đến Diệu Kim và Bạn hoàn toàn là ý y, sau khi biết tình tiết, Liên Ngự lập tức muốn đến trước mặt nhân vật chính để tỏ vẻ cao nhân.

Bạn vẫn còn do dự, Liên Ngự lại tiếp tục nói mấy câu như định mệnh, ý trời các kiểu, sau đó viện cớ Sầm Chân đang trong kỳ ph*t t*nh, không tiện ở ngoài lâu, vui vẻ kéo anh rời đi.

"Anh rảnh quá đấy…" Sau khi ra khỏi thư viện, Sầm Chân rốt cuộc không nhịn được khẽ nói, Liên Ngự lập tức bật cười ha hả, "Vui chết đi được, Sầm Chân, em không thấy vẻ mặt của Bạn và Diệu Kim lúc như vừa được khai sáng, trầm tư ngẫm nghĩ ấy à, suýt nữa anh nhịn không nổi cười to rồi hahaha, em có quyển thần thư thế này mà không chịu tận dụng tốt? Lát nữa về anh nhất định phải nghiên cứu kỹ càng…"

Hình ảnh y sánh vai đi cùng Sầm Chân đã thu hút ánh nhìn của gần như tất cả mọi người trên đường, cho dù là những người vốn không để ý hoặc không quen biết họ thì cũng lập tức được bạn bè bên cạnh nhắc nhở.

"Đúng là họ rồi…"

"Không thể nào… nhìn không ra bộ dạng bị ép buộc của dẫn đường đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!