Sáu tuổi là độ tuổi phân hóa giới tính của đại đa số lính gác và dẫn đường. Liên Ngự không còn nhớ nổi dáng vẻ của mình khi sáu tuổi là như thế nào, cũng chẳng biết "biên giới Trung – Nga" là gì, nhưng y hiểu rất rõ, một đứa trẻ sáu tuổi bị vứt bỏ giữa vùng hoang vu không bóng người, điều đó có nghĩa là gì.
Chắc chắn sẽ chết.
"Làm sao em sống sót được?"
"Không biết nữa… Em đã sống một mình trong một căn nhà gỗ lạnh lẽo gần một tháng, cái gì cũng ăn: quả thối rụng xuống đất, cỏ, đất, côn trùng… Sau đó được một thợ săn đi ngang qua mang về." Sầm Chân mỉm cười, dưới ánh đèn, độ cong nơi khóe môi anh có phần dịu dàng, "Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm, nói tiếng Nga nồng mùi vodka, người đầy máu, trông còn thảm hơn cả em lúc đó."
"Vodka là mùi tin tức tố gì? Còn tiếng Nga là gì?"
"Vodka là tên một loại rượu." Sầm Chân chậm rãi, kiên nhẫn giải thích: "Tiếng Nga là một loại ngôn ngữ. Ở nơi em có khái niệm quốc gia, mỗi quốc gia lại có ngôn ngữ riêng. Em là người lai, mẹ em là người Trung Quốc, cha em là người Nga."
Anh chỉ vào đôi mắt mình, đôi mắt trong vắt, màu xanh lam xinh đẹp: "Thừa hưởng từ cha em, còn tóc đen là từ mẹ em."
Liên Ngự nhìn mái tóc dài màu vàng nhạt rũ xuống đầy giường của mình — được hệ thống chọn ngẫu nhiên từ chuỗi gene — "…Nghe có vẻ em không hận họ?"
"Đã từng rất hận, nhưng sau đó chẳng để tâm nữa." Sầm Chân bình thản nói. Anh không quen với tư thế nằm nghiêng gối lên một người đàn ông, liền dịch người ra sau. Liên Ngự cũng để mặc anh, rút tay lại. "Người đàn ông đó nuôi em, nhưng em cảm thấy gọi là nuôi cũng không đúng. Ông ta chỉ cho em một chỗ ở, khác biệt giữa chủ nhà và người thuê chỉ ở chỗ ông ta không thu tiền thuê."
"Nơi ở của ông rất hẻo lánh, bình thường cũng chẳng về nhà, rất ít nói chuyện với em. Sau khi dạy em cách dùng máy tính và điện thoại thì không quan tâm gì nữa. Trong nhà chỉ có một mình em, khoảng nửa năm sau em mới hỏi nghề nghiệp của ông ấy. Ông nói mình là sát thủ."
Nghề này trong mắt loài người bình thường là đại diện cho nguy hiểm và bí ẩn, nhưng ở Tinh cầu Đặc Chủng thì chẳng là gì to tát, sát thủ và lính đánh thuê xuất thân từ Tháp nhiều vô kể. Liên Ngự gật đầu một cách rất bình thản, tiếp tục lắng nghe Sầm Chân kể: "Năm em mười lăm tuổi, ông ấy bất ngờ hỏi ngày sinh nhật của em, rồi hứa sẽ về vào ngày hôm đó để tặng em một chiếc bánh kem… Năm đó, bỗng nhiên tụi em giao tiếp nhiều hơn.
Em cảm thấy có lẽ ông ấy không muốn làm nghề đó nữa, đang chuẩn bị rửa tay gác kiếm."
"Nhưng đến sinh nhật, cả ngày hôm đó ông ấy không xuất hiện. Sau đó thêm vài ngày nữa, có một người phụ nữ xa lạ tới, đưa em vài món đồ lặt vặt và một khoản tiền lớn, nói là di vật của ông ấy."
"Chết rồi?"
"Chết rồi." Sầm Chân nói, "Về sau, em khóa cửa căn nhà lại, đến đồn cảnh sát. Vì hộ khẩu của em ở Trung Quốc nên em được đưa về nước, vào trại trẻ mồ côi, rồi được cho đi học cấp ba."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó không hiểu sao lại đến được đây." Sầm Chân suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể kể chuyện này cho Liên Ngự sẽ khiến y vui hơn, nên anh nói luôn: "Tên tiếng Trung của em là Sầm Chân, còn tên tiếng Nga là Anatoli Jeria."
Liên Ngự chớp mắt, rồi đọc theo: "A
-nạ
-tô
-lì Diê
-ria?"
"Ừm."
"A
-nạ
-tô
-lì Diê
-ria." Quả nhiên ánh mắt Liên Ngự sáng rực lên, "Vậy sau này anh có thể gọi em là Tiểu Nhựt không?"
"…" Sầm Chân dứt khoát từ chối: "Không được."
"Vậy thì gọi là Tiểu Thố nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!