Chương 38: (Vô Đề)

"Anh mà lại đi cướp tù ở nhà giam hoàng gia của trùng tộc nữa, thì em cũng không nói chắc được đâu." Sầm Chân không từ chối sự đụng chạm của Liên Ngự. Tuy anh biểu hiện không khác thường gì, nhưng giống như y, vẫn còn đang bị kỳ ph*t t*nh ảnh hưởng, tin tức tố của lính gác khiến anh thấy dễ chịu hơn nhiều.

Nói mấy câu xong, Liên Ngự đã từ tư thế ngồi ngoan ngoãn như cô dâu nhỏ chuyển thành nằm nghiêng trên giường như ông chủ, một tay chống cằm, một tay thì nhàn nhã lần qua mu bàn tay Sầm Chân. "Hết cách rồi, kiếp trước nợ hắn một món ân tình, nếu chết sạch trong biển lửa thì cũng khỏi phải trả, nhưng ai bảo anh sống lại chứ."

Vừa nói, y vừa cố ý dùng ngón trỏ ấn mạnh lên phần xương cổ tay nhô lên của Sầm Chân, "Sao, em có hứng thú với hắn à?"

Liên Ngự cố tình nói lửng lơ đầy ẩn ý, Sầm Chân nghe ra được, nên anh cũng cố ý kéo dài hai câu trước sau: "Cũng hơi hơi… dù sao em cũng chưa từng thấy trùng tộc."

"Hừ." Liên Ngự thu tay về. "Đó là một con đực, giờ không biết đang trốn với con cái của hắn ở vùng núi heo vu nào nữa."

"…Cách anh miêu tả cứ như hai con châu chấu."

Liên Ngự nghĩ ngợi một chút, "Cũng gần giống, trùng cái có cánh sau lưng, khi đập lên thì…"

"Dừng." Sầm Chân không muốn kéo dài đề tài này nữa, Liên Ngự cười rất gian. "Sao, em sợ côn trùng hả?"

"Em chỉ quan tâm chuyện khác hơn." Sầm Chân nói, "Bây giờ là đời thứ ba của anh? Là sống lại từ lúc mới sinh à? Kiếp thứ hai và thứ nhất anh đã làm gì?"

"Không, kiếp này anh sống lại vào đúng ngày trước buổi liên hoan, mơ hồ, mệt mỏi, không biết vì sao mình lại phải tỉnh dậy lần nữa." Trước mặt Sầm Chân, Liên Ngự không giấu giếm điều gì, cũng không cần, mà y cũng chẳng muốn giấu. "Kiếp thứ nhất, anh biết bệnh của mình vào ngày nhập Tháp khi mười tám tuổi, nhưng không để tâm. Thỉnh thoảng vì yêu cầu học phần mà tham gia liên hoan, thiên phú của anh rất cao, tinh thần lực S, thể năng cũng S, chẳng thấy ai lọt mắt.

Nhưng đến năm thứ bảy, chứng co rút tinh thần trở nặng đến mức anh buộc phải thôi học, dùng hệ thống của công hội để rà soát toàn bộ giai đoạn, toàn bộ phương diện, chỉ cần thỏa điều kiện cơ bản của một dẫn đường là anh xét hết.

Lúc đó anh rất khao khát được sống, đúng kiểu một lính gác thực thụ ở tuổi hai mươi mấy, có tương lai tươi đẹp, cũng ôm hy vọng đẹp đẽ, phối hợp tích cực với bác sĩ điều trị chính để thử mọi biện pháp có thể làm chậm sự suy thoái của không gian tinh thần."

Liên Ngự hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Nửa năm cuối cùng, anh đã chẳng thấy nổi một tinh thần thể nào, tinh thần cũng sa sút, ngày nào cũng mệt mỏi rã rời, công hội không còn gửi bất kỳ thông tin nào, anh đã thôi học nhiều năm, bạn học đều đã tốt nghiệp, học sinh lớp 1 sau tốt nghiệp thì hầu như chẳng ai ở lại hành tinh này nữa… Anh như thể bị cả thế giới quên lãng."

"Vào một ngày khi anh ba mươi tuổi, anh đã làm một chuyện khiến mình hối hận không thôi."

Câu nói ấy khiến ánh mắt của Sầm Chân thay đổi. Vốn dĩ anh đang cúi đầu lắng nghe, nhưng câu chưa dứt anh đã ngẩng mắt nhìn Liên Ngự. Đối phương vậy mà đang cười, mang theo ý giễu cợt đầy rõ ràng: "Anh đến bệnh viện, tìm bác sĩ điều trị chính của tôi, người mà tôi tin tưởng hết lòng. Anh vẫn không muốn từ bỏ bất kỳ hy vọng nào, cứ khăng khăng chờ đến giây phút cuối cùng.

Anh cầu xin ông ta, đến lúc anh hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, hãy giết anh đi."

"Ông ta không giữ lời." Từ những câu nói rời rạc trước đó của Liên Ngự, Sầm Chân đã có thể đưa ra phán đoán. Đây đều là những chi tiết không hề được đề cập trong tiểu thuyết, đồng thời cũng lý giải hoàn hảo cho những hành vi kỳ quặc của lính gác hắc ám 1802 trong truyện — không vì lợi, không vì tiền, không vì sắc, hành động điên cuồng khó đoán, cuối cùng lại bùng cháy rực rỡ như ngọn lửa, thiêu rụi tất cả.

"Kiếp thứ hai anh sống lại khi mười tám tuổi, năm nhất. Ngày hôm sau biết mình mắc chứng suy thoái không gian tinh thần. Em đoán xem việc đầu tiên anh làm là gì?"

"…Tìm bác sĩ đó."

"Em nên táo bạo hơn chút, đổi một động từ khác đi."

"…"

"Anh giết ông ta." Liên Ngự nói, "Anh bịt mắt ông ta, rạch mạch máu của ông ta, để ông ta tỉnh táo cảm nhận dòng máu của mình từng chút một chảy cạn… Ông ta cứ không ngừng kêu rằng giữa anh và ông ta không thù không oán, hỏi tại sao anh lại giết ông ta, ông ta chỉ là một bác sĩ dẫn đường chữa bệnh cứu người. Kêu đến mức anh cũng mềm lòng… Nhưng rồi thì sao?

Rồi anh nhìn thấy trong thiết bị cá nhân của ông ta hàng nghìn cuốn sách, hàng vạn bài luận về hố đen tinh thần, thấy ông ta thảo luận với những bác sĩ khác về tinh thần hố đen của lính gác. Đáng tiếc là họ không có thực thể nào để nghiên cứu…

Vậy nên ông ta để anh cô độc trong bóng tối vĩnh hằng suốt hàng chục năm, chỉ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mấy bác sĩ đó về hố đen tinh thần?!

Anh sống trong điên loạn, những giày vò vô tận mà anh phải chịu đựng lại trở thành vốn liếng nghiên cứu của bọn họ. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể họ còn đang nổi danh từ nỗi thống khổ bất tận của anh…"

Liên Ngự mất kiểm soát cảm xúc… Sầm Chân lặng lẽ tăng cường phóng thích tin tức tố của mình, rồi cứng rắn chuyển chủ đề: "Em cũng có một chuyện cần nói thật với anh."

"…" Liên Ngự sững người một lát, sau đó mới phản ứng kịp: "Là chuyện về phần sau của kiếp thứ hai…"

"Em biết một ít." Sầm Chân làm một động tác tay, quản gia thông minh trong ký túc xá lập tức kích hoạt, một mảng trần nhà đột ngột nhô ra, rồi viên gạch được gắn vào trần đó từ từ hạ xuống, phía trên nâng theo một cuốn sách giấy chỉ có bìa mà không có tiêu đề.

"Trùng hợp thật… Anh sống lại, còn em người xuyên qua." Sầm Chân chỉnh lại tư thế nằm cho Liên Ngự, đắp lại chăn cẩn thận. Những chuyện đã qua không thể thay đổi, anh chỉ hy vọng sự tồn tại của mình có thể khiến y dễ chịu hơn một chút.

"Xuyên qua… tức là em không thuộc về nơi này?" Liên Ngự cầm lấy cuốn sách. Ở thế giới này, sách giấy là vật hiếm thấy, y nheo mắt lại: "Hai người trên bìa nhìn có chút quen mắt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!