Lời nữ dẫn đường nói thật sự không phải phóng đại, độ phù hợp 70% là một điều kiện cực kỳ dễ đạt được, hơn 80% các cặp lính gác – dẫn đường đăng ký kết hợp vĩnh viễn đều có độ phù hợp từ 75% đến 79%, 19% còn lại là từ 80% đến 89%, và chỉ có 0.1% là từ 90% trở lên hoặc thấp hơn 75%.
Mà độ phù hợp bắt đầu bằng số 6, thậm chí còn hiếm hơn cả 90%.
"Không cân nhắc, không cân nhắc." Liên Ngự sốt ruột giục: "66.66%, con số đẹp biết bao, biết đâu giây tiếp theo lại nhảy thành 66.67% thì sao, nhanh lên nào."
Sầm Chân vẫn không nói lời nào, mặc cho bàn tay trái bị Liên Ngự kéo qua kéo lại, động tác ấy tựa như một sự dung túng và chấp thuận âm thầm trong khoảnh khắc im lặng này.
"Đánh dấu vĩnh viễn là chuyện cả đời, một khi kết hợp sẽ không thể tách rời, tuyệt đối đừng hành động bốc đồng." Nữ dẫn đường kiên trì khuyên nhủ, "Độ phù hợp có liên quan mật thiết tới liên kết tinh thần, xoa dịu và cảm nhận, sáu mươi sáu phần trăm là quá thấp, đến cảm xúc vui hay buồn của đối phương cũng không cảm nhận được."
"Hay là khiếu nại đi." Sầm Chân quay đầu nhìn Liên Ngự, "Cố ý trì hoãn thời gian, cản trở quyền đăng ký kết hợp chính đáng của công dân."
"Ừ được." Liên Ngự nhìn sang robot hỗ trợ, "Tôi muố—"
"Chết tiệt…" Nữ dẫn đường cuối cùng cũng không nhịn được bật th* t*c, lòng tốt bị xem như gan lừa quả là khắc cốt ghi tâm. Cô nhanh chóng gõ 66.66% vào tài liệu, sau đó dứt khoát đẩy trang giấy sang trước mặt Sầm Chân và Liên Ngự. Hai người không chút do dự ký tên, nữ dẫn đường đóng dấu điện tử và ngày giờ. Giao diện toàn tức hóa thành một phong bì đỏ, "vút" một cái biến mất ngay trước mắt họ.
Đăng ký thành công rồi.
Nữ dẫn đường bất đắc dĩ vỗ tay vài cái: "Chúc mừng cặp lính gác – dẫn đường có độ phù hợp 66.66%, dù thế nào đi nữa, cũng chân thành chúc hai người sau khi kết hợp sống hạnh phúc và hòa hợp."
"Cảm ơn." Sầm Chân còn chưa dứt lời, người đã bị Liên Ngự kéo tới cửa. Liên Ngự cũng lớn tiếng nói cảm ơn, sau đó không quay đầu lại, nắm chặt tay Sầm Chân, kéo anh đi thẳng đến một góc khuất không có ai.
"…" Sầm Chân không rõ Liên Ngự muốn làm gì, chỉ im lặng đi theo y. Bỗng nhiên, anh bị Liên Ngự đẩy mạnh vào tường, sau đó chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ cơ thể y phủ lên đầu anh.
Anh nhận ra Liên Ngự muốn làm gì! Khi muốn ngăn cản thì cổ đã thấy lạnh buốt—dây cổ đã bị Liên Ngự kéo ra, trước mắt chỉ là một mảnh tối đen, anh chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực phả lên tuyến thể vốn đã nhạy cảm hơn thường ngày.
Kèm theo một cơn đau nhói, toàn thân Sầm Chân lập tức tê dại, mất đi kiểm soát đối với cơ thể từ cổ trở xuống, thậm chí rất nhanh sau đó cả dòng suy nghĩ cũng ngưng lại. Đồng tử anh lạc thần, ánh mắt trở nên mơ hồ, hơi thở dường như cũng quên mất, chỉ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, giữ nguyên tư thế hai tay đặt lên vai Liên Ngự.
Tình trạng của Liên Ngự cũng chẳng khá hơn là bao. Y vô thức nín thở, toàn thân cứng đờ, chỉ có hàm răng sắc nhọn càng lúc càng cắn sâu hơn, khát khao xuyên thủng tuyến thể của dẫn đường.
Thật lâu sau, Sầm Chân và Liên Ngự bất chợt đồng thời hồi thần, tách khỏi nhau, thở hồng hộc. Liên Ngự vừa hít lấy không khí tươi mới bổ sung cho lá phổi suýt khô kiệt, vừa nhanh chóng giúp Sầm Chân cầm máu, rồi buộc lại dây cổ.
Sầm Chân giật phắt áo khoác xuống, sờ lên bên cổ đau rát nhưng chủ yếu là tê dại và nóng bỏng, nửa tức giận nửa bất đắc dĩ nói: "Anh gấp đến mức không chờ nổi vậy sao!"
"Đúng vậy." Liên Ngự hưng phấn gật đầu, khóe môi còn dính vài giọt máu, nói xong còn dùng đầu lưỡi đỏ au l**m đi, "Tôi không chờ nổi, một phút một giây cũng không thể chờ nổi nữa… Sầm Chân, cậu cảm nhận được rồi đúng không? Liên kết tinh thần giữa hai ta, cậu cảm nhận được sự kích động của tôi rồi chứ?!"
Sầm Chân "bốp" một tiếng cắt đứt liên kết tinh thần.
Liên Ngự: "…"
Liên Ngự: "Này, mới vừa đánh dấu mà cậu đã lạnh nhạt như vậy à? Cậu như thế thật giống kiểu dẫn đường vì tư lợi cá nhân mà kết hợp theo hợp đồng, lợi dụng tôi xong là muốn chạy trốn."
"Anh mới quen tôi, không biết tôi vốn là loại dẫn đường như vậy à?" Sầm Chân vừa bước ra ngoài, vừa đặt lệnh gọi xe trên thiết bị đầu cuối. Liên Ngự thản nhiên ôm lấy cánh tay anh, như một cặp tình nhân đang yêu cuồng nhiệt, dán chặt lấy nhau, nói: "Thế nhưng cậu còn chưa lợi dụng tinh thần và thể xác của tôi đâu, ít nhất cũng phải ăn sạch sẽ rồi mới được chạy."
"Tinh thần của anh khó nuốt quá, nuốt không trôi…" Sầm Chân ngẩng đầu, trong đôi mắt xanh lam hiếm thấy hiện lên một tia tinh nghịch, khóe môi cũng nhếch lên, là một nụ cười rất dịu dàng, "Còn mặt mũi và cơ thể thì miễn cưỡng cũng tạm coi là đẹp mắt."
Liên Ngự từ nụ cười ấy bắt được một chút vui vẻ của Sầm Chân—không phải vô cảm, không phải miễn cưỡng, càng không phải bất đắc dĩ. Sầm Chân cũng đang vì sự kết hợp của họ mà cảm thấy vui vẻ và nhẹ nhõm.
Mũi y bỗng nóng lên, chỉ hận lúc đó không thể xé áo ra.
Ngồi vào xe treo không người lái, Liên Ngự lập tức nói: "Sầm Chân, có phải trước khi đánh dấu tôi quên tỏ tình với cậu không?"
"Tỏ tình?"
"Sầm Chân, tôi thích cậu, tôi rất thích cậu!" Liên Ngự lớn tiếng, nhiệt tình bày tỏ tình cảm, y nhào vào lòng Sầm Chân, má cọ lên lồng ngực săn chắc của dẫn đường, lại vòng tay ôm lấy eo anh, thở dài đầy mãn nguyện.
Sầm Chân ngẩn người một lúc lâu, lời tỏ tình này thật sự khiến anh bất ngờ, sau đó cũng lập tức phản vấn: "Tại sao phải tỏ tình?"
"Thích thì đương nhiên phải tỏ tình rồi." Liên Ngự vẫn cười, cả mắt lẫn lông mày đều cong cong, hoàn toàn không vì phản ứng bất thường của Sầm Chân mà thấy ngượng ngùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!