Chương 35: (Vô Đề)

"Tôi sống lại một đời là vì cậu sao?" Liên Ngự lẩm bẩm, dòng lệ bất tận cuối cùng cũng dừng lại, lộ ra đôi đồng tử xanh biếc như ngọc đã được gột rửa. Rõ ràng, y cảm thấy vui mừng và thỏa mãn vì lời nói đó, khóe môi cũng cong lên, sung sướng nói: "Thì ra cậu cũng nghĩ vậy…"

Chỗ Trần Vô Ưu đứng chỉ miễn cưỡng nghe được vài câu lẻ tẻ từ chỗ Sầm Chân, nào là dẫn đường, nào là trùng hợp, nếu cố tình phóng đại thính giác thì chắc chắn sẽ bị tiếng gió và tiếng thở của đám đông làm cho choáng váng, nên hắn đành ngoan ngoãn tiếp tục lướt diễn đàn. Giao diện vừa chuyển, "người trong cuộc" lại cập nhật ——

Sầm Chân vì muốn ổn định cảm xúc của Liên Ngự đúng là cái gì cũng bịa được, anh lại dám nói hai người là tình nhân kiếp trước, kiếp này tái ngộ nhưng vì duyên phận trắc trở nên lỡ làng, rồi còn ngụy ngọt dỗ dành: đừng nghĩ quẩn, anh nguyện ý nối lại tiền duyên. Phàn thì đứng không xa hai người, thấy người yêu mình phải chịu nhục nhã đến vậy, quả thực đau đớn không sao tả xiết.

Trần Vô Ưu: "……" Là cậu mới là cái người bịa chuyện không biết ngượng đấy!

Anh ta nghiêng đầu nhìn sang Phàn đang đứng ngay cạnh, định xem người kia "đau đớn không sao tả xiết" cỡ nào, lại phát hiện Phàn đang nghiêm mặt nhìn anh ta, có vẻ cực kỳ giằng co nội tâm. Trần Vô Ưu ngạc nhiên nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì vậy?"

"Ai nhìn anh!" Phàn phản ứng dữ dội, bỗng nhiên gào lên, cằm hếch lên, đổi thành nhìn người bằng lỗ mũi, "Cái đồ song tính điên khùng nhà anh."

Trần Vô Ưu: "???"

Bác sĩ Trần quyết định nên tránh xa lứa học viên của Tháp và Bạch Tháp, đầu óc đứa nào đứa nấy cũng không bình thường.

Liên Ngự từ từ buông Sầm Chân ra, cảm xúc y dần ổn định lại, khịt khịt mũi, sau khi dây thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cả người liền rúc vào lòng Sầm Chân làm nũng: "Lạnh quá."

"Người trong cuộc" chụp được khoảnh khắc hai người ôm nhau, kèm dòng bình luận: Trên đầu Phàn sáng xanh lè.

Sầm Chân vòng tay ôm eo Liên Ngự, tin tức tố của y bỗng trở nên dịu dàng, tựa làn khói mờ nhẹ nhàng quấn quanh. Bị bao bọc trong đó, suy nghĩ của Sầm Chân dần rõ ràng hơn, những khó chịu trong cơ thể cũng đang từ từ tiêu tan.

Anh nhận ra hiện tại mới thực sự là giai đoạn đ*ng d*c của một dẫn đường, tin tức tố phù hợp từ lính gác mới có thể phát huy đúng tác dụng.

Sầm Chân gật đầu ra hiệu với mấy cảnh sát đang cảnh giác chờ lệnh gần đó, ý bảo đã ổn rồi. Liên Ngự lập tức không vui, quay mặt anh lại: "Cậu nhìn ai đấy!"

"…Lý lẽ một chút được không?"

Liên Ngự chẳng buồn đáp, cúi xuống cắn lấy cằm anh. Cắn không mạnh, nhưng lại chẳng chịu buông. Sầm Chân đành bất lực kéo nhẹ mái tóc dài của y: "Buông ra, thế này thì làm sao đi đăng ký được?"

"Đăng ký gì cơ?" Liên Ngự để lại một vệt nước dãi trên cằm Sầm Chân, hỏi xong bỗng mắt sáng rực lên: "Là đăng ký kết hợp vĩnh viễn sao?!"

Sầm Chân không phủ nhận. Anh đã nghĩ thông suốt, thì cũng không cần tiếp tục do dự kéo dài nữa. Sau khi đánh dấu vĩnh viễn, anh sẽ cùng Liên Ngự trói buộc cả đời, lợi ích gắn chặt, vinh nhục cùng hưởng. Như vậy, nhiều chuyện vốn khó nói ra hiện tại cũng có thể thẳng thắn chia sẻ với nhau rồi.

Liên Ngự nói câu đó với âm lượng không nhỏ, tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy, lập tức vang lên từng đợt kinh ngạc, ngay cả mấy cảnh sát cũng không nhịn được mà mắng một câu: Cái quỷ gì vậy?

"Người trong cuộc": Tôi thực sự chết lặng rồi, Liên Ngự muốn đi đăng ký kết hợp vĩnh viễn với Sầm Chân á??? Chuyện quái quỷ gì vậy trời???

Phàn và Bạn đều giật mình ngẩng đầu. Gương mặt Phàn càng lúc càng tối sầm lại, nhưng lại chẳng làm gì, ngược lại là Bạn đứng ra khi Liên Ngự hào hứng kéo Sầm Chân đang còn cà thọt định rời đi, cắn răng nói: "Liên Ngự, cậu…"

"Cậu làm vậy là không công bằng với Sầm Chân! Rõ ràng người cậu ấy thích không phải cậu, cậu đang dùng đạo đức để ép buộc cậu ấy!"

Sầm Chân: "……"

Lời của Bạn vừa dứt, cả hiện trường lại rộ lên một trận náo động. Mấy cảnh sát vốn đã bắt đầu rút đi, giờ lại lần lượt quay lại hóng chuyện—không, tiếp tục làm nhiệm vụ.

Bây giờ nhìn thì Liên Ngự có vẻ bình thường, bình tĩnh, nhưng thực ra tất cả chỉ là lớp vỏ dễ vỡ. Đó là nhờ mức độ an ủi cực lớn của Sầm Chân, lại trúng ngay điểm mẫn cảm y luôn lo lắng, khiến y tạm thời ổn định. Nhưng trên thực tế, y vẫn đang bị ảnh hưởng bởi kỳ đ*ng d*c, nhạy cảm và bốc đồng.

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Liên Ngự vì một chút lạnh nhạt và xa cách của Sầm Chân có thể khóc liền mấy tiếng đồng hồ, thì bây giờ cũng vì một câu của Bạn mà sinh ra sát ý tr*n tr**.

Sầm Chân vội ôm y từ phía sau, rồi không chút khách khí quát thẳng vào mặt Bạn: "Ngu ngốc, cút mau!"

Trong tiểu thuyết, nam hai Bạn tôn sùng tình yêu chân thành, chính trực thiện lương, dịu dàng mềm mỏng, dù nhút nhát nhưng vẫn có nguyên tắc riêng. Đôi khi chính trái tim lương thiện ấy lại khiến cậu gây ra sai lầm, không biết uyển chuyển, nhưng không thể phủ nhận lòng kiên trì và sự vô tư của cậu với cái thiện.

Ví dụ như bây giờ, Sầm Chân đúng là bó tay với tên ngốc đơn thuần này—không mừng thầm vì bớt được một tình địch, lại còn ra mặt bênh vực cho anh. Anh chỉ mong thái độ lạnh nhạt và khó chịu của mình có thể khiến Bạn biết khó mà lui.

"…Sầm Chân…" Bạn bị ánh mắt hiểm độc rợn người của Liên Ngự dọa cho bật khóc. Cậu chỉ là một dẫn đường năm ba, vậy mà ánh mắt như muốn giết người của một lính gác hắc ám khiến toàn thân cậu run bần bật. Nhưng dù vậy, đôi chân vẫn không chịu lùi bước, cậu vừa khóc vừa gào lên: "Sầm Chân rõ ràng thích là Diệu Kim! Cậu không thể ép cậu ấy ở bên cậu được!"

Sầm Chân: "……" Anh vốn cho rằng đây là kế hoạch "một mũi tên trúng hai con chim", nào ngờ lại đập trúng chân mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!