Chương 34: (Vô Đề)

Trần Vô Ưu đưa cho Sầm Chân một vỉ tin tức tố lính gác mới, ngây ngẩn hỏi: "Giờ làm sao?"

"Anh hỏi tôi à?" Sầm Chân lại điên cuồng hít thuốc. Trần Vô Ưu nghe vậy thì lông mày suýt nữa dựng đứng lên, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, người làm bác sĩ là hắn mà, "……Trước đây cậu ta trải qua kỳ ph*t t*nh thế nào?"

"Không biết."

"Không biết??"

"Bọn tôi mới quen nhau hơn một tháng."

"……Ở đây có ai đánh lại cậu ta không?"

"Ở đây?" Sầm Chân nhìn theo ánh mắt của Trần Vô Ưu, chỉ thấy nơi góc sân thượng, không biết từ lúc nào đã tụ tập một đám đông vây xem, có người còn mặc cả đồ bệnh nhân, thật sự là bệnh tình cũng không ngăn nổi bước chân hóng chuyện.

"……" Sầm Chân bất đắc dĩ nói: "Mau gọi bảo vệ đuổi hết bọn họ xuống."

"Không đúng lắm nha…… theo lý thì cậu vừa xuất hiện cậu ta đã phải bình tĩnh lại rồi chứ, cậu không phải là người duy nhất có độ tương thích vượt ngưỡng cơ bản với cậu ấy sao?" Trần Vô Ưu đột nhiên phát hiện điểm mấu chốt, "Giữa hai người có độ tương thích bao nhiêu?"

"64.05%"

"……"

Trần Vô Ưu bóc một ống tin tức tố hướng dẫn nhân tạo vốn chuẩn bị cho Liên Ngự, hít một hơi để tỉnh táo lại, để khỏi quá hối hận vì đã dính vào chuyện rắc rối của đôi này. Nhưng nếu được làm lại, hắn thề sẽ cắn lưỡi tự sát ngay tại chỗ, cũng không vì năm vạn mà trượt chân như vậy.

"64% thì khác gì không có…… hiện tại hai người đánh dấu ở mức độ nào?"

"Đánh dấu dài hạn."

"Tôi chịu thua rồi." Trần Vô Ưu thở dài giang tay, "Hoặc là tìm một lính gác cấp S đè cậu ta xuống đánh một trận, rồi trói lại, bằng không chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta làm loạn…… hoặc là bây giờ hai người đánh dấu vĩnh viễn luôn."

"Đánh dấu vĩnh viễn có hiệu quả không?" Sầm Chân nghiêng mặt sang, rất nghiêm túc hỏi. Trần Vô Ưu vội vàng xua tay: "Tôi nói đùa thôi! Hai người mới quen nhau có hơn một tháng……"

"Anh cứ nói đi, đánh dấu vĩnh viễn rốt cuộc có hiệu quả không."

"……" Trần Vô Ưu đành phải gật đầu nói thật: "Chắc chắn có hiệu quả. Sau khi đánh dấu vĩnh viễn, tin tức tố của cậu chính là thuốc đặc hiệu trong kỳ ph*t t*nh của cậu ấy, cho dù độ tương thích có thấp cỡ nào, khi tiếp cận cậu cậu ấy cũng sẽ cảm thấy như quay về nơi an toàn nhất, vì giữa hai người có sự tin tưởng vô điều kiện, cảm xúc của cậu ấy cũng sẽ ổn định lại, ít nhất là không đến mức như bây giờ.

Nhưng……"

"Nhưng rất thiệt thòi." Sầm Chân thay Trần Vô Ưu nói nốt câu còn lại, "Tôi là người duy nhất có độ tương thích vượt ngưỡng cơ bản với anh ta, tôi không thiếu, nhưng anh ta thì không như rôi. Chúng tôi mới quen nhau một tháng, chỉ có độ tương thích 64%, tôi tùy tiện kéo một lính gác trong Tháp ra còn có khi tương thích cao hơn anh ta. Nếu chỉ vì muốn ngăn chặn khuynh hướng trầm cảm trong kỳ ph*t t*nh mà đánh dấu vĩnh viễn, thì đúng là suy nghĩ thiếu cẩn trọng."

"Nói thẳng thế luôn à?" Trần Vô Ưu sờ mũi, "Dù sao cậu hiểu là được."

"……Vậy để tôi suy nghĩ thêm." Sầm Chân nói suy nghĩ là suy nghĩ, anh tìm một góc khuất gió, yên tĩnh suy xét lại mọi việc.

Bạn chạy nhanh đến hỏi thăm vài câu về tình hình và thương thế của Sầm Chân, anh lắc đầu lấy lệ, không trả lời. Cậu cũng hiểu đây là dấu hiệu không muốn bị làm phiền, cho dù rất lo lắng, cũng chỉ có thể lặng lẽ lùi ra sau.

Liên Ngự đứng trên lan can khóc một lúc lâu, lại đổi tư thế, quay lưng về phía mọi người ngồi xuống lan can, vai run lên từng đợt tiếp tục khóc.

Không biết ai báo cảnh sát, chẳng bao lâu sau người của cảnh sát cũng đến, đám lính gác và hướng dẫn được huấn luyện bài bản này chiến đấu mạnh mẽ hơn hẳn mấy bảo vệ trước đó, họ không nói một lời mà nhanh chóng sơ tán đám người xem trên tầng thượng, thuận tiện "mời" cả Sầm Chân rời xuống tầng dưới.

Sầm Chân hơi lo lắng nhìn về phía Liên Ngự, Trần Vô Ưu thấy vậy liền trấn an: cảnh sát biết nhẹ biết nặng mà, dĩ nhiên không biết điều anh lo lắng thực ra là, nếu như Liên Ngự đánh bại được cả đám cảnh sát thì sức chiến đấu nghịch thiên kia biết giải thích với người ngoài thế nào.

Ra khỏi cầu thang, Phàn– người vốn không nên xuất hiện ở bệnh viện – lại bất ngờ chen ra từ đám đông, "Hai người không sao chứ?"

"Không sao không sao…… bạn học, mọi người không có tiết học nào sao?" Trần Vô Ưu nhận lấy cốc giấy dùng một lần từ y tá, uống ngụm trà nóng làm dịu thân thể suýt bị gió trên sân thượng thổi bay, "Sao ai cũng thích rảnh là chạy tới bệnh viện vậy."

"Ờ……" Phàn trông hơi ngượng ngùng, hắn mở giao diện diễn đàn từ thiết bị đầu cuối, gửi cho Trần Vô Ưu và Sầm Chân, "Chuyện có người định nhảy lầu ở bệnh viện trung tâm đã lan khắp Tháp và Bạch Tháp rồi."

"……" Sầm Chân lại xin y tá hai vỉ tin tức tố lính gác phổ dụng. Trần Vô Ưu vừa lướt web vừa không đồng tình nói: "Tốt nhất cậu đừng dùng nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!