Sầm Chân: "Cậu mang đến chỗ chiếu nghỉ cầu thang đi, tôi quay lại lấy."
Tắt giao diện trò chuyện chiếu nổi, Sầm Chân quay người đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Chuyện này của chúng ta có tính là gài bẫy bắt người không?"
"Gài bẫy bắt người?" Liên Ngự bước theo sát sau lưng, không cần Sầm Chân giải thích, y đã hiểu đại khái ý của cụm từ đó qua nghĩa đen, "Ai bảo hắn mắc câu chứ?"
Giọng nói của Liên Ngự trầm thấp lạnh lẽo: "Hơn nữa cậu đừng hiểu lầm cái gọi là chính nghĩa mà hắn tự xưng, hắn còn đáng khinh hơn mấy kẻ nhân danh đạo đức để hành xử tàn nhẫn với người phản bội hay lăng nhăng cả trăm lần. Hắn lấy lý do đối phương lẳng lơ trăng hoa, thực chất là đang trả thù những dẫn đường đã từ chối mình. Thứ hắn gọi là chính nghĩa, là cho rằng những người không chấp nhận hắn đều đáng chết."
"…" Sầm Chân quay đầu liếc nhìn Liên Ngự một cái, gật đầu nói: "Tôi biết nên làm gì rồi."
Trước khi tới tầng có phòng bệnh của Diệu Kim, Sầm Chân đã trông thấy vạt áo của Khai Môn Cát nơi góc cầu thang. Liên Ngự cũng kịp thời dừng bước, thu lại toàn bộ tin tức tố, rồi lùi về một góc khuất bóng dưới lầu, phóng đại thính lực của mình.
"Cậu đến rồi?" Khai Môn Cát vốn đang dựa vào tường, thấy Sầm Chân xuất hiện liền nở một nụ cười hiền lành vô cùng, "Tôi là Khai Môn Cát, lớp 10 năm ba của Tháp."
"Ừ, là bạn của Bạn đúng không?"
"Đúng vậy." Khai Môn Cát vóc người cao lớn, thân hình rắn chắc, lông mày rậm, môi dày, khi cười rạng rỡ trông rất thật thà, "Tôi với cậu ấy là đồng đội trong trận bổ sung giữa kỳ, từ đó mới quen nhau."
Sầm Chân gật đầu nhưng không nói gì, anh không cảm thấy mình sẽ làm rơi thứ gì cả, vì vốn dĩ anh chẳng mang theo gì. Thế nên khi nhắn trên thiết bị, anh cũng không hỏi rơi cái gì, bây giờ cũng không chủ động đòi. Anh muốn xem thử Khai Môn Cát có thể bịa ra chiêu gì.
"…" Sự im lặng của Sầm Chân khiến nụ cười của Khai Môn Cát dần cứng lại, rồi hoàn toàn biến mất. Vài giây sau, hắn ủ rũ nhíu mày thở dài: "Quả nhiên cậu chẳng nhớ tôi gì cả…"
Nghe vậy, Sầm Chân ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn hắn, còn Khai Môn Cát thì dùng ánh mắt vừa oán trách vừa tổn thương nhìn anh, nói: "Một năm trước… tôi từng tỏ tình với cậu, nhiều lần gửi lời kết bạn trên thiết bị đầu cuối đều bị từ chối."
Với bộ dạng như vậy, thể năng cũng chỉ là một B bình thường, "Sầm Chân" đời nào thèm ngó tới hắn chứ.
"Vậy à, tôi không nhớ." Giọng Sầm Chân bình thản, bản tính lăng nhăng trăng hoa của anh vẫn cần Liên Ngự đóng vai phản diện để làm nổi bật, nhưng chuyện từ chối thì chỉ cần anh diễn đúng bản chất là đủ.
Nếu là Liên Ngự đóng vai anh, có khi còn bày thêm chiêu tán ngược, tô vẽ ra một đóa bạch liên hoa thế kỷ, ví như: "Khi đó không phải ý tôi đâu, là bạn trai tôi lúc ấy quản nghiêm lắm, đến lính gác cũng không cho tôi kết bạn. Nhưng giờ tôi độc·thân rồi, chẳng còn ràng buộc nữa."
Vì sự thẳng thắn của Sầm Chân, nét mặt Khai Môn Cát có chút sụp đổ, nhưng thấy Sầm Chân không định rời đi, hắn vẫn cố gắng kiềm chế, một lúc sau lại hỏi: "Vậy giờ cậu… không theo đuổi Phàn nữa à? Còn cái người lính gác tên Liên Ngự kia là thế nào?"
"Họ đều thích tôi, nhưng tôi chẳng định chọn ai cả." Sầm Chân mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp, "Tôi đã có mục tiêu mới."
Ngón út của Khai Môn Cát giật nhẹ một cái, lập tức gặng hỏi: "Là ai?"
Sầm Chân nhìn thẳng vào mắt hắn, dừng lại hai giây, rồi chậm rãi nói ra một cái tên——
"Diệu Kim."
Vừa dứt lời, ngoài cửa lối cầu thang chợt vang lên một tiếng động lạ, Sầm Chân cau mày đầy nghi hoặc, lờ mờ nhận ra điều gì đó, còn Khai Môn Cát thì trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu to: "Diệu Kim?!"
Chiêu che giấu này thật quá vụng về, đến mức Sầm Chân chẳng buồn vạch trần, đồng thời cũng xác nhận được suy đoán của mình: sau cánh cửa có người. Giống như anh để Liên Ngự chờ ở tầng dưới để nghe lén cuộc trò chuyện này, thì Khai Môn Cát cũng giấu một người sau cửa, mà xem chừng người đó rất có thể là Bạn.
Chỉ trong thời gian một cái chớp mắt, Sầm Chân đã nhìn rõ mục đích đằng sau cuộc gặp gỡ này – cái cớ "làm rơi đồ" vốn chẳng hề tồn tại: Bạn vì thấy thương cho hoàn cảnh của Liên Ngự, muốn biết y thực lòng nghĩ gì, nên Khai Môn Cát chủ động xin đi, tùy tiện viện một lý do để có cuộc gặp riêng với anh, từ đó vòng vo thăm dò.
Tiếc là sự xuất hiện của Bạn cũng không khiến Sầm Chân dừng kế hoạch của mình, thậm chí còn giúp anh tiết kiệm công sức phải mở lời nhắc Bạn tránh xa Khai Môn Cát sau này. Anh tiếp tục nói: "Ừ, cậu ấy là cấp S, trong Tháp số lượng lính gác cấp S không tới mười người. Ban đầu khi tôi theo đuổi Phàn, từng nghĩ A+ đã là cực hạn mà tôi có thể với tới, lúc đó không dám mơ xa đến cấp S. Nhưng ai mà ngờ, tình cờ lại thành bạn với cậu ấy.
Cơ hội đưa đến tận cửa, tôi sao có thể không nắm lấy?"
Lo rằng hình tượng nhân vật của mình chưa đủ sâu sắc, Sầm Chân cố ý giải thích thêm mấy câu, quả nhiên sắc mặt Khai Môn Cát mỗi lúc một nặng, hắn hỏi: "Tại sao cậu lại kể với tôi những chuyện này…"
Ngay sau đó, hắn nghiêm túc nói: "Cậu có biết là bạn cậu – Bạn– cũng thích cậu ấy không? Tôi thấy hai người họ có tình ý với nhau đấy, cậu chẳng còn cơ hội đâu…"
"Dĩ nhiên là vì…" Sầm Chân nhếch môi, bắt chước kiểu cười khiến người lạnh sống lưng của Liên Ngự, "Tôi cũng nhìn ra cậu có tình cảm với Bạn. Chúng ta có thể hợp tác."
Trong nguyên tác, tuy Bạn là một người ngốc nghếch đơn thuần trong chuyện tình cảm, nhưng lại rất kiên định và chung thủy. Đối với những người âm thầm thích cậu, cậu không nhận ra. Nhưng một khi nhận ra, cậu sẽ lập tức từ chối và tránh xa.
Người cậu luôn yêu, luôn giữ trong lòng, chỉ có một mình Diệu Kim. Về sau khi cả hai dần hòa hợp, Diệu Kim sẽ thẳng thắn chỉ ra ai có ý với Bạn, Bạn dù có không nhìn ra, nhưng hễ Diệu Kim nói thì cậu tin ngay, mời mọc từ chối, lập tức cắt đứt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!