Chương 25: (Vô Đề)

"Vậy thì cậu hôn tôi một cái, không thì tôi không xuống." Liên Ngự dang tay ôm lấy cổ Sầm Chân, hai chân siết chặt hơn như gọng kìm bằng thép, khiến Sầm Chân cảm thấy eo mình sắp bị kẹp gãy đến nơi.

Một con sư tử đực chậm rãi đi xuyên qua đám đông, lớp đệm thịt dày nơi móng vuốt đạp xuống mặt đất không phát ra chút âm thanh nào. Nó điềm tĩnh tuần tra xung quanh, trong đôi đồng tử màu hổ phách toát ra khí thế uy nghiêm độc nhất vô nhị của chúa tể thảo nguyên.

Đúng lúc ấy, có kẻ nhiều chuyện lớn tiếng gọi: "Ê, lính gác kia! Cậu là Liên Ngự đúng không! Vừa nãy cậu hack hệ thống toàn Tháp để phát sóng bằng cách nào vậy? Chỉ tôi với, tôi cũng muốn dùng chiêu đó để tán dẫn đường!"

Câu nói này vừa vang lên, lập tức kéo theo hàng loạt câu hỏi nối tiếp nhau dội tới: "Cậu thật sự có năm trăm triệu à? Chụp cái ảnh chuyển khoản đăng lên mạng trường cho xem cái đi!" "Thầy giám thị vậy mà cũng không giam lỏng cậu sao?"…

Liên Ngự như thể hoàn toàn không nghe thấy những tiếng ồn ào xung quanh, trong mắt y chỉ có một mình Sầm Chân, tầm mắt dừng lại nơi đôi môi anh, kiên nhẫn chờ đợi một nụ hôn đến gần.

—— Còn lâu, ở đó mà mơ đi. Sau khi tích đủ sức lực, vị Sầm nào đó lạnh lùng vô tình mạnh mẽ lột Liên Ngự ra khỏi người mình.

Tác dụng của thuốc sát trùng đặc chế từ Tinh Cầu Đặc Chủng quá tốt, chỉ trong thời gian ngắn mà vết thương nơi mu bàn tay của Sầm Chân đã lành gần hết. Anh gật đầu cảm ơn Bạn và Diệu Kim, rồi theo con đường được đám đông tự giác nhường ra, rời khỏi sân huấn luyện.

Liên Ngự lập tức theo sát phía sau, thậm chí còn khoác lấy cánh tay Sầm Chân, thân mật dán sát lại, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe thấy mà nói: "Đừng giãy, hình như tôi phát hiện lính gác khả nghi rồi."

"……"

"Được rồi, lừa cậu đấy, người đông như vậy sao mà nhìn rõ." Liên Ngự lộ ra nụ cười đắc ý vì mưu kế thành công, cười đến ranh mãnh vô cùng, Sầm Chân lập tức véo một cái vào mu bàn tay y, Liên Ngự kêu lên vì đau, nhưng lại càng ôm chặt hơn.

Lúc này Diệu Kim và Bạn cũng đuổi kịp tới, Diệu Kim làm ra vẻ "đã nhìn thấu hết thảy", tặc lưỡi hai tiếng rồi nói: "Hai người tiến triển nhanh thật đấy, nghe nói là gặp nhau lần đầu ở buổi liên hoan mà?"

Liên Ngự ngay lập tức nhập vai, diễn sâu thành dáng vẻ mèo nhỏ ngoan ngoãn, dịu dàng áp mặt vào vai Sầm Chân cọ cọ: "Chân Chân đáng yêu quá trời luôn á~ tim tui không ngừng rung động luôn~ quan trọng là em ấy là người duy nhất có độ tương thích trên sáu mươi với tui, định mệnh đó~"

Một cái "á", một cái "luôn", một cái "đó~", cộng thêm ba cái sóng ngữ điệu kéo dài, khiến biểu cảm của Diệu Kim và Bạn cùng lúc trở nên vô cùng khó tả, nửa bên cánh tay Sầm Chân cũng vì buồn nôn mà tê rần cả lên, lạnh nhạt nói: "Tránh xa tôi ra."

Lời còn chưa dứt, Liên Ngự đã bất thình lình nghiêng đầu lại hôn chụt một cái lên cằm Sầm Chân, tốc độ nhanh đến mức cả Bạn và Sầm Chân đều không kịp thấy rõ, Diệu Kim "í ẹ" quay đầu sang chỗ khác vì không nỡ nhìn, còn Sầm Chân thì bất ngờ cảm thấy một vùng nơi cằm ấm nóng, kế đó là cảm giác ươn ướt truyền đến.

"……"

Nhìn thấy Sầm Chân sắp bùng nổ, Diệu Kim nín thở không dám lên tiếng, Liên Ngự lại cực kỳ phấn khích, chỉ có Bạn là vẫn chưa bắt kịp tình hình, ngây thơ hỏi: "Liên Ngự, tôi cũng tò mò lắm, vừa nãy làm sao cậu phát sóng toàn bộ hệ thống qua thiết bị đầu cuối vậy?"

"Hửm?" Liên Ngự nghiêng đầu cười đáp: "Cái đó hả, đơn giản thôi, dạo trước hội học sinh có gửi mail mời tôi gia nhập ban tuyên truyền, tối qua tôi đồng ý rồi, tiếp theo…"

"Tiếp theo là cậu lợi dụng quyền công làm việc tư, trục lợi cá nhân, sao hội học sinh chưa đá cậu ra thế?" Diệu Kim lắc đầu đầy khinh bỉ, Bạn thì mắt sáng rỡ, chân thành khen ngợi: "Hội, hội học sinh!! Liên Ngự cậu lợi hại quá, năm ba đã có thể gia nhập hội học sinh rồi!"

"Có gì mà phải đá? Nói cho cùng thì hội học sinh cũng chỉ là ban chấp hành, quyền quản lý nằm trong tay hiệu trưởng của Tháp và Bạch Tháp, chỉ cần người đại diện của họ là giám thị kia chưa đưa ra hình phạt, hội học sinh sẽ không lên tiếng gì đâu… Hơn nữa, Tháp của chúng ta xưa nay vẫn khuyến khích mọi biện pháp theo đuổi dẫn đường mà, tôi thấy tôi làm rất tuyệt luôn."

Tuyệt cái đầu anh.

Sầm Chân hiểu rõ Liên Ngự chắc chắn đã đạt được thỏa thuận nào đó với nhà trường, trong nguyên tác, lính gác bóng tối 1802 thậm chí từng thao túng cả chủ tịch công hội — người nắm quyền tối cao ở Tinh Cầu Đặc Chủng, với năng lực của y, uy h**p dụ dỗ một hiệu trưởng vốn chẳng phải chuyện khó khăn gì. Anh không muốn dây dưa vào đề tài này nữa, liền đổi giọng hỏi: "Không phải ngày mai là vòng tái đấu sao, sao các cậu còn dạo chơi ở đây?"

"À, không không phải," Bạn vội vàng giải thích: "Tôi chỉ đến Tháp để bàn chiến thuật ngày mai với Diệu Kim thôi, nhưng nghe tin tức về cậu nên vội vã chạy đến phòng huấn luyện cấp B tìm."

"Chúc hai người thi đấu thuận lợi." Sầm Chân nhàn nhạt nói, "Ngủ sớm đi, còn mất ngủ không?"

"…Không mất ngủ nữa rồi." Bạn ngượng ngùng đáp: "Dù bệnh viện không tìm ra nguyên nhân trúng độc, nhưng từ lúc ra khỏi phòng bệnh, tôi cũng không còn căng thẳng đến vậy nữa, giờ chỉ muốn cố gắng thật tốt thôi."

"Được rồi, không quấy rầy hai người nữa." Diệu Kim vỗ vai Bạn, "Bọn tôi còn phải tiếp tục bàn chiến thuật cho ngày mai." Bạn cũng gật đầu, vẫy tay tạm biệt hai người, theo Diệu Kim đi vào một con đường nhỏ.

Vừa mới quay lại thế giới hai người, chưa đợi Liên Ngự mở miệng, Sầm Chân đột ngột hỏi: "Tại sao không ai nhận ra anh?"

Liên Ngự nghiêng đầu khó hiểu, "Hử?"

"Anh vốn là năm bảy, thể năng tuyệt đối không phải D. Tôi đã xem bình luận dưới bài viết về trận đoạt cờ của chúng ta trên Tinh Võng, tại sao không có bạn học nào của anh lên tiếng nghi ngờ? Tại sao lại như thể không một ai quen biết anh cả?"

"Hóa ra cậu cũng có chuyện không biết sao?" Liên Ngự đột nhiên nở nụ cười, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên chỗ cằm vừa hôn của Sầm Chân, "Muốn biết… thì cậu xin tôi đi."

"……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!