Chương 24: (Vô Đề)

"Tôi bán nụ cười hay sao?" Sầm Chân tức đến mức suýt hói. Anh lập tức tắt âm thiết bị đầu cuối rồi tăng tốc bước chân, nhưng suốt dọc đường, thiết bị của mọi người đều đang phát tiếng, khiến anh dù muốn tránh cũng buộc phải nghe hết đoạn "tỏ tình chân thành" của Liên Ngự.

"Sầm Chân, cho đến khi gặp em, tôi mới tin vào cái gọi là định mệnh."

"Sầm Chân, em nhất định là món quà mà thần linh ban cho tôi."

"Có thể để lại dấu ấn thuộc về tôi trên tuyến thể của em, chính là một kỳ tích do thần ban tặng."

"Sầm… à, giám thị phát hiện ra tôi rồi, tôi chuồn trước đây, nhớ kỹ nhé, em là giấc mộng đẹp của tôi, Sầm Chân, chụt~"

Cùng với tiếng quần áo và vật thể không xác định cọ xát vang lên, phát sóng đột ngột dừng lại. Sầm Chân mặt không đổi sắc đẩy cửa lớn của khu huấn luyện cấp B, liền nghe thấy một trận cười vang trời vọng ra từ bên trong.

Khu huấn luyện được thiết kế đặc biệt để phù hợp với sở thích yên tĩnh của dẫn đường, diện tích cực lớn, các bức tường đều dùng vật liệu cách âm đặc biệt, vậy mà Sầm Chân vẫn nghe rõ tiếng bàn tán không ngừng.

"Cái quái gì vậy, đỉnh thật đấy, nghe như là hack kênh phát sóng của cả Tháp và Bạch Tháp đấy     nhờ?"

"Cậu ta tự giới thiệu rồi mà, học năm ba, tên Liên Ngự. Mẹ kiếp, liều lĩnh như vậy, đứng trước nguy cơ bị xử phạt mà còn chơi màn tỏ tình oanh tạc thế này, vị dẫn đường kia chắc phải cảm động đến phát khóc mất."

Sầm Chân cảm thấy nếu anh có khóc, thì cũng là tức đến khóc.

"Kiểm tra giữa kỳ của năm ba, lính gác đoạt cờ ở Đảo Lá hình như cũng tên là Liên Ngự."

"Vậy hả? Thế thì thật sự lợi hại rồi đấy, năm ba có đến hai lính gác cấp S, cướp được cờ từ tay bọn họ thì đúng là mạnh thật."

"Sầm Chân, là dẫn đường còn mạnh hơn cả lính gác đó hả? Dạo gần đây nổi như cồn trên Tinh Võng, cậu dẫn đường biết phi tường chạy mái nhà đó nhớ không?"

"Cậu ấy á? Mà chẳng phải cậu ta từng thích một lính gác cấp A+, giấu bạn trai hiện tại mà đi khóc lóc tỏ tình với người kia xong bị từ chối rồi mà còn bám riết không buông, bạn trai tới tận nơi chất vấn thì lại cãi rằng "ai bảo anh thể năng thấp như thế, tôi không được quyền tìm người tốt hơn sao"? Hồi đó Tháp với Bạch Tháp truyền khắp cả rồi… Vị lính gác ghê gớm kia đúng là có con mắt nhìn người ghê."

"Tôi cũng nhớ vụ đó… nhưng hình như dạo này không thấy tin gì nữa, có khi nào bị từ chối đau quá nên tỉnh ngộ rồi, quyết tâm làm lại cuộc đời không? Mà nói thật, dáng người trong video lúc giật huy chương ấy, quá đỉnh luôn."

"Này này, trọng điểm không phải là năm trăm triệu Đặc Tệ sao, năm trăm triệu lận đó! Đào đâu ra năm trăm triệu chứ?!"

"Chém gió chứ gì, chắc là kiểu ký khế ước vay nợ, dùng cả đời để trả gì đó thôi."

"Đăng ký." Giữa một rừng tạp âm hỗn độn, Sầm Chân mặt không biểu cảm đi thẳng tới điểm đăng ký trước võ đài. Người phụ trách ghi danh là một robot ảo, không thông minh như giám thị, nhưng đủ để mô phỏng hành vi con người. Bề ngoài là một nữ dẫn đường tóc đôi búi dễ thương, dáng vẻ yểu điệu thướt tha khiến cho đám lính gác thô lỗ tới khiêu chiến bị k*ch th*ch mạnh bởi tuyến thể.

"Được ạ." Cô bé tóc đôi búi ngọt ngào mỉm cười, "Xin vui lòng xuất trình thông tin nhận dạng."

Sầm Chân mở thiết bị đầu cuối, thông tin học sinh liền được chiếu ra trước mắt cô bé tóc đôi búi. Đôi mắt của người máy chính là thiết bị quét, sau khi nhìn qua một lượt, cô bé nghiêng đầu ngạc nhiên nói: "Dẫn đường? Bạn học, cậu là dẫn đường, chắc chắn muốn đăng ký à?"

"Chắc chắn."

"À, không phải vậy đâu bạn học Sầm Chân, tôi cảm thấy mình có nghĩa vụ phải giải thích một chút, nơi này tuy gọi là khu huấn luyện cấp B, nhưng chữ B này là để chỉ cấp thể năng của lính gác. Cậu là dẫn đường, cấp B của cậu và cấp B của lính gác hoàn toàn không cùng một hệ quy chiếu."

"Tôi nói tôi chắc chắn muốn đăng ký." Sầm Chân nhìn biểu cảm sắp khóc đến nơi của hình chiếu thông minh vì câu trả lời của anh, lần đầu tiên cảm thấy quá nhân tính hóa thực sự phiền phức. Cô bé tóc đôi búi gần như nhảy dựng lên vì sốt ruột, "Bạn học, cậu có phải bị gì kích động rồi không, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn nhé, vì sự an toàn cá nhân của cậu, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng."

"Lắm lời nữa tôi sẽ khiếu nại cô." Sầm Chân tâm trạng không tốt, nên cũng chẳng còn kiên nhẫn.

"Hu hu tôi đăng ký liền đây!!!" Cô bé tóc đôi búi tủi thân mở bảng chiếu thông tin, vừa ghi danh cho Sầm Chân vừa liên hệ với phòng y tế của Tháp, yêu cầu đến khu huấn luyện cấp B chờ lệnh ngay lập tức.

"Sàn đấu số 2, xin hãy đi theo bướm dẫn đường." Cô bé dùng đầu ngón tay vẽ ra một con bướm xanh bay lượn, rồi đưa ra thẻ số, có vẻ cô vừa nhận được thông tin hệ thống mới cập nhật, rụt rè nói: "Tình cảm mà bạn học lính gác Liên Ngự vừa bày tỏ thật sự rất chân thành, mọi người đều cảm động, nhưng cũng hy vọng cậu đừng vì quá vui mừng mà đưa ra hành động thiếu lý trí."

"……" Sầm Chân mặt không đổi nhận lấy thẻ số, dán lên ngực, rồi đi theo bướm dẫn đường đẩy cửa bước vào sàn đấu. Bên trong có khoảng vài chục người, có người đang uống nước, có người đang bôi thuốc vào vết bầm ở khóe miệng, phần lớn ngồi trên khán đài, đều mang nút bịt tai cách âm. Xung quanh trôi nổi vô số camera, còn ở giữa là một lính gác đang đổ mồ hôi như tắm tập chống đẩy.

Bướm dẫn đường vừa tới, lính gác liền nhảy dựng lên, hưng phấn lau mồ hôi trên cằm, "Lại có người mới à." Nhưng khi thấy Sầm Chân từng bước tiến gần, vẻ mặt hắn dần trở nên nghi hoặc, đến khi Sầm Chân bước lên sàn đấu, hắn lớn tiếng nói: "Khoan đã, cậu là dẫn đường đúng không? Lên đây làm gì?"

Sầm Chân lặng lẽ chỉ vào thẻ số trên ngực, ý tứ quá rõ ràng, lính gác liền cứng đờ mặt, "Cậu đang đùa tôi à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!