Chương 23: (Vô Đề)

Chính xác mà nói, ngay khoảnh khắc rời khỏi đảo Lá, Liên Ngự đã biến mất. Một giây trước y còn đang làm mình làm mẩy, ầm ĩ nói rằng thua cả mười ván cờ caro là cố ý nhường Sầm Chân, sợ bé dẫn đường thua thì sẽ khóc nước mũi chảy thò lò. Sầm Chân cúi đầu nghịch thiết bị đầu cuối, không đáp lại, con sư tử cũng nằm bên cạnh gừ gừ l**m móng, l**m xong lại lấy chóp mũi cọ nhẹ cổ chân Sầm Chân, như thể đang hỏi bé báo con ở đâu rồi.

Ngay khoảnh khắc tàu đổ bộ chạm đất, con sư tử biến mất. Sầm Chân chợt cảm thấy bên tai tĩnh lặng hẳn, có phần không quen mà ngẩng đầu lên, phát hiện người cũng không còn.

"Biến mất rồi?" Diệu Kim vò mái tóc đỏ rực của mình, rồi như ngộ ra: "Có phải mệt quá nên về ký túc xá ngủ rồi không?"

"Mặc kệ cậu ta đi." Phàn thì lại vui vẻ vì tên lính gác phiền phức kia biến mất. Hắn chờ cả một buổi chiều, uống hết một bình trà đầy, còn đi vệ sinh ba lượt, cuối cùng cũng đợi được người hắn muốn gặp. Hắn lập tức hớn hở đi đến trước mặt Sầm Chân, rốt cuộc cũng chịu cúi cái đầu cao quý kia, không còn nhìn người bằng lỗ mũi nữa: "Sầm Chân, nhờ có cậu mà đội Đỏ mới thắng đấy, tôi xem video cậu gỡ cờ rồi, làm sao cậu đoán ra được đáp án thế?"

"Tùy tiện đoán thôi." Giọng điệu Sầm Chân vẫn lạnh nhạt như nước suối mùa đông, nói xong liền lướt qua vai Phàn, đi đến giường bệnh hỏi thăm tình hình của Bạn.

Dựa theo tính cách nhân vật trong nguyên tác, Phàn hẳn là một người cực kỳ kiêu ngạo. Theo lý mà nói, anh đã từ chối rõ ràng như thế, dù Phàn có chút cảm tình với anh, thì cũng vì lòng tự trọng quá mạnh mà dừng lại mới đúng. Nhưng vì sao Phàn lại càng bị từ chối càng tiến tới? Hơn nữa còn có một loại tự tin không rõ từ đâu mà đến, chắc chắn rằng Sầm Chân ngoài miệng nói không, trong lòng lại đang làm nũng.

"Tốt quá rồi, Sầm Chân." Bạn mỉm cười nắm lấy tay Sầm Chân, "Nhưng tôi vẫn thấy rất áy náy…"

"Không phải lỗi của cậu." Sầm Chân an ủi, giọng anh nhẹ và không có nhiều biến hóa, nhưng Bạn nghe xong liền đỏ hoe mắt. Cậu vội nhắm mắt lại, khàn giọng nói: "Cảm ơn…"

Hồng Tinh mỉm cười đưa khăn giấy cho Bạn, "Đừng khóc, Sầm Chân nói đúng đấy. Giờ cậu mau chóng dưỡng bệnh cho khỏe, chuẩn bị tham gia vòng phục sinh mới là quan trọng nhất."

Diệu Kim bên cạnh dù ăn nói không lanh lợi cũng liên tục phụ họa, còn Sầm Chân thì ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng thông tin chẩn trị đang được chiếu phía trên giường bệnh của Bạn, tên bác sĩ điều trị chính khiến anh khẽ cau mày.

Lần này anh đến bệnh viện trung tâm, một là để thăm Bạn – người vì kịch bản thay đổi mà trúng độc, hai là để đón một nhân vật quan trọng trong cốt truyện xuất hiện. Trong nguyên tác, người trúng độc là một người dẫn đường không quan trọng, sau trận đấu phân hạng, Diệu Kim và Bạn đến bệnh viện thăm cậu ta, từ đó gặp được bác sĩ điều trị chính của dẫn đường đó — cũng chính là bác sĩ riêng sau này của họ, Trần Vô Ưu.

Không rõ là do hào quang nhân vật chính yêu cầu, hay là bản thân vị bác sĩ này chính là một bug hệ thống, dù là nhân vật chính hay những người phụ vai quan trọng xung quanh nhân vật chính có bị thương kiểu gì, dù là ngừng thở năm phút, dù là tay chân nội tạng bay tứ tung, dù là nửa thân người bị chôn dưới đất, thậm chí chỉ còn lại một nhân tế bào, chỉ cần Trần Vô Ưu mang theo hộp dụng cụ nhỏ của anh ta xuất hiện, người đó nhất định sẽ sống lại.

Anh ta gần như có thể được gọi là máy điều trị trung tâm di động hình người, chỉ khác ở chỗ máy điều trị là vật chết, vì quá cồng kềnh nên không thể di chuyển, muốn được chữa trị phải xếp hàng, còn Trần Vô Ưu là người sống, tiện dụng, dễ mang theo, gọi là tới, lại còn là một lính gác, sức chống chịu và khả năng phục hồi đều vượt trội.

Vì tuyến thể của mình, Sầm Chân cảm thấy rất cần thiết phải làm quen với vị "thần y" này.

Đáng tiếc là vì thay đổi trong kịch bản, tên dẫn đường không quan trọng kia chẳng biết đang mát mẻ ở xó xỉnh nào, còn bác sĩ điều trị chính của Bạn cũng không phải là Trần Vô Ưu.

Không muốn để chuyến đi này thành công cốc, anh ngồi thêm vài phút rồi lấy cớ đi vệ sinh để bước tới quầy y tá, hỏi: "Bác sĩ Trần Vô Ưu có ở đây không?"

"Có ạ." Nữ y tá trẻ là một người dẫn đường, cô ngừng tay gõ bàn phím, vừa ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt xanh thẳm như băng hồ của Sầm Chân, giây tiếp theo mặt cô bỗng đỏ bừng, ngơ ngác hỏi: "Xin hỏi cậu tìm anh ấy có việc gì…?"

"Tôi là bạn của anh ấy," Sầm Chân khéo léo viện ra lý do đã chuẩn bị từ trước, "đến thăm một chút."

Lúc này, từ phòng pha trà bên cạnh bước ra một người đàn ông mặc áo blouse trắng dành cho lính gác, tay cầm cốc nước ấm, do cổ áo mở rộng nên trông hơi phóng túng. Nữ y tá lập tức gọi: "Bác sĩ Trần, có bạn anh đến tìm."

"Hử?" Trần Vô Ưu quay đầu lại, vừa khéo chạm phải ánh mắt của Sầm Chân, anh ta nhìn anh mấy giây, nghi hoặc hỏi: "Cậu là ai?"

Trần Vô Ưu không nhận ra Sầm Chân, nhưng Sầm Chân lại nhận ra bác sĩ này ngay lập tức. Anh ta chính là vị bác sĩ từng được anh hỏi về vấn đề co rút không gian tinh thần của Liên Ngự trên mạng sao. Trong cuộc trò chuyện qua giao diện, ảnh đại diện của bác sĩ chính là ảnh thẻ, đặt cạnh bản thể ngoài đời gần như giống y hệt, trí nhớ của Sầm Chân lại tốt, anh lập tức nhận ra.

"Bác sĩ Trần Vô Ưu, tôi là Sầm Chân." Sầm Chân chủ động tiến lên một bước, dưới ánh mắt kỳ lạ của Trần Vô Ưu, anh giải thích: "Trước đây tôi có hỏi anh trên mạng về vấn đề co rút không gian tinh thần."

Chưa dứt lời, Trần Vô Ưu đã nhớ ra: "Ồ~ cậu chính là cái tên "cấp S" kỳ dị đó à."

Sầm Chân: "…"

Trần Vô Ưu uống một ngụm nước ấm, trêu chọc: "Không phải cậu là lính gác cấp S có lĩnh vực tinh thần bằng 0 sao, sao lại thành dẫn đường rồi?"

"…Bác sĩ Trần,"

"Bài tập làm xong chưa? Đáp án tiêu chuẩn của tôi thầy cô cho mấy điểm?"

"…" Sầm Chân bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nếu bây giờ dùng xúc tua tinh thần hạ gục Trần Vô Ưu tại chỗ, thì sau này nếu anh bị cắt tuyến thể, ôm cổ chạy đến hàng chờ của máy điều trị trung tâm, khả năng khỏi bệnh còn bao nhiêu.

May là Trần Vô Ưu sau khi cười xong vẫn còn chút lương tâm, hắng giọng hỏi: "Được rồi, cậu tìm tôi có việc gì?"

Câu này Sầm Chân cũng đã chuẩn bị từ trước, anh chậm rãi hít sâu một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, cắn răng nói: "Bác sĩ Trần, y thuật của anh cao minh… tôi vô cùng ngưỡng mộ, nên muốn làm quen…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!