Chương 21: (Vô Đề)

"Cảm giác cậu có trình độ của lính gác cấp B…" Liên Ngự đưa tay rảnh rỗi nắm lấy bàn tay buông thõng bên người của Sầm Chân, "Sức mạnh chắc tầm B+, nhưng ngũ quan thì không ổn, giống như một lính gác chưa phát triển hoàn chỉnh vậy, lạ thật đấy, cậu có phải lưỡng tính không? Có muốn đến bệnh viện quét tuyến thể một chuyến không?"

Dòng nước mát làm dịu làn môi khô nứt. Khó khăn lắm Sầm Chân mới điều hòa được hơi thở, khẽ hé môi thì phát hiện bình nước bị lính gác cố tình nâng lên cao, anh buộc phải ngửa đầu lên, đón lấy dòng nước trong tràn ra từ miệng bình. Đường cong nơi cổ anh nhờ động tác ấy mà lộ ra rõ ràng trong tầm nhìn của Liên Ngự, dây cổ màu đen càng khắc họa thêm sự gợi cảm của đường nét uốn lượn ấy, còn yết hầu theo nhịp nuốt mà khẽ chuyển động khiến cổ họng Liên Ngự bỗng khô rát.

Muốn đánh dấu cậu ta.

Ý niệm đó một khi hình thành, liền như lửa cháy lan đồng, thiêu đốt dữ dội trong đầu Liên Ngự. So với đánh dấu tạm thời chỉ cần dẫn đường chạm tay vào tuyến thể của lính gác, đánh dấu dài hạn đòi hỏi dẫn đường phải cắn lên tuyến thể của lính gác, đồng thời lính gác cũng phải cắn tuyến thể của dẫn đường, hai bên phải hoàn thành trong thời gian ngắn, mới có thể hoàn tất đánh dấu dài hạn.

Liên Ngự có chút không chờ nổi nữa rồi.

Sau khi uống hết nước, Sầm Chân cơ bản cũng xem như vừa gội xong đầu. Không biết Liên Ngự đang mơ tưởng gì mà cứ nhìn chằm chằm yết hầu anh, đến mức thất thần dội luôn nửa bình nước lên đầu anh.

Sầm Chân hất nước trên tóc đen, vừa bực vừa bất lực, gắng nhấc cánh tay mỏi nhừ lên vén mái trước trán, để lộ vầng trán sáng. Anh ngẩng đầu nhìn Liên Ngự, liền thấy đối phương đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt rực cháy, đáy mắt tràn đầy kích động và hưng phấn, khóe môi cong lên cười như thể vừa hạ quyết tâm gì đó.

"…Tôi nghỉ thêm mười phút nữa."

"Không cần, tôi bế cậu lên." Liên Ngự vừa nói vừa cúi người luồn tay vào sau gối Sầm Chân, nhưng chưa kịp để anh từ chối, một mũi tên gỗ được mài nhọn bỗng theo gió bay vút đến, sượt qua vai Liên Ngự, găm chặt vào khe đá.

Nét đùa cợt trên mặt Liên Ngự lập tức biến mất, động tác rút súng nhanh đến mức mắt thường khó mà bắt kịp. Y chĩa nòng súng điện từ về hướng tên vừa bay đến, giọng đầy sát khí: "Ra đây!"

Chẳng bao lâu, bụi cây phía xa khẽ lay động, một lính gác từ trong bóng tối bước ra, giơ hai tay biểu thị thân thiện, trên mặt là nụ cười bình tĩnh không hoảng hốt — là Hồng Tinh.

Không ngờ Hồng Tinh cũng bốc trúng phe đỏ, nội dung kỳ kiểm tra giữa kỳ lần này đúng là càng lúc càng lộn xộn.

Lời còn chưa dứt, một tiếng súng vang lên sát bên người Hồng Tinh, Phàn từ sau thân cây lao ra, loạng choạng đứng vững rồi càng thêm giận dữ đến mức mặt mày biến dạng. Trong tay hắn cầm một cây nỏ nhẹ, rõ ràng mũi tên gỗ vừa rồi là do hắn b*n r*.

Liên Ngự cười khẩy đầy khiêu khích, đỡ lấy Sầm Chân đang chậm rãi đứng dậy, để anh tựa vào vai mình.

Lính gác đã lộ mặt, hai dẫn đường cùng tổ cũng lần lượt bước ra từ sau rặng cây. Một cô gái da trắng, xinh xắn tươi tắn khoác tay Hồng Tinh đầy tự nhiên, còn một chàng trai tóc nâu thiên về trung tính thì đứng phía sau Phàn, lo lắng hỏi hắn có sao không.

"Sao chỉ có hai người các cậu? Diệu Kim và Bạn đâu?" Hồng Tinh dường như không hề nhận ra dòng ngầm đối đầu giữa Liên Ngự và Phàn, cùng dẫn đường của mình vui vẻ tiến lại gần Sầm Chân và Liên Ngự.

"Họ bỏ cuộc rồi. Cụ thể thế nào thì đợi thi xong vào bệnh viện hỏi họ đi." Một câu của Sầm Chân chặn luôn phần diễn xuất suýt bật ra khỏi miệng Hồng Tinh. Anh chẳng buồn tốn sức giải thích chuyện trúng độc từ đầu đến cuối, càng không muốn nhìn Hồng Tinh giả vờ kinh ngạc hay vội vàng.

Phàn nhìn hai bờ vai của Sầm Chân và Liên Ngự dính sát vào nhau, càng nhìn càng gai mắt, càng nhìn càng ghen đến phát điên. Đặc biệt là khi Liên Ngự nhận ra ánh mắt của hắn, bàn tay đang đỡ lấy cánh tay Sầm Chân còn cố tình xoa nhẹ một cái qua lớp áo, Phàn lập tức gầm lên: "Cái tên lính gác gà mờ kia mày làm cái quái gì thế! Sao lại để dẫn đường yếu đến mức này!"

Một con cá mập trắng toát đầy răng sắc nhọn từ trên trời rơi xuống đất, lăn mấy vòng như cá khô bật nhảy, dính đầy bùn đất, rồi trong chớp mắt như bong bóng nổ tung mà biến mất.

Cảnh tượng quái dị ấy khiến Sầm Chân sững người ngẩng đầu lên, thấy ngoài Phàn đang tức đến nổ phổi ra, còn một người nữa đang nhìn anh với ánh mắt oán hận, chính là dẫn đường đứng phía sau Phàn.

Đôi mắt phượng xếch đặc trưng khiến Sầm Chân lập tức nhận ra thân phận người kia. Trong nguyên tác, hắn không có nhiều đất diễn, nhưng dù sao cũng mạnh hơn gã bạn trai cũ Tuệ một chút, ít ra còn có cái tên — mà có cũng như không: Nhạc Nhạc. Hắn thầm yêu Phàn nhiều năm, luôn giữ thân phận bạn bè, không dám thổ lộ. Sự xuất hiện của "Sầm Chân" đương nhiên bị hắn xem là cái gai trong mắt.

Khi "Sầm Chân" nhiều lần ức h**p nam chính Bạn, Nhạc Nhạc vì ôm tư tưởng "kẻ thù của kẻ thù là bạn" nên thỉnh thoảng mới giúp đỡ.

Ban đầu, thái độ của Phàn với "Sầm Chân" luôn là chán ghét và bài xích, Nhạc Nhạc gặp "Sầm Chân" cũng chỉ là khinh thường và loại trừ, nhưng giờ không biết Phàn ăn nhầm thứ gì, tự dưng lại sinh thiện cảm với Sầm Chân, khiến sự ghen ghét của Nhạc Nhạc gần như tràn ra khỏi màn hình.

Một con chuột hamster nhỏ trên vai Nhạc Nhạc đang múa vuốt nhe răng, hai chiếc răng cửa trắng toát nhìn không rõ định cắn ai.

"Ừm… lúc nãy hơi mạnh tay quá rồi." Liên Ngự cố tình lộ ra vẻ ám muội, "Ai bảo cậu ấy chủ động, lại còn nhiệt tình đến vậy. Lần sau tôi sẽ chú ý hơn, không để cậu ấy kiệt sức thế nữa."

Câu này dĩ nhiên chẳng ai tin, dù sắc mặt Phàn đã thối đến mức không thể tả, hắn vẫn có thể ngửi ra trên người Sầm Chân không hề có mùi tin tức tố của Liên Ngự. Như vậy thì sao có thể xảy ra chuyện gì.

"Được rồi Phàn," Hồng Tinh đứng ra giảng hòa, dùng ánh mắt ngăn cản Phàn tiếp tục gây sự, rồi quay sang khuyên Sầm Chân: "Nhưng hai người cũng nên cẩn thận một chút. Nhìn bản đồ thì nơi này đã rất gần điểm cắm cờ rồi, rất nguy hiểm, tốt nhất phải thật chú ý… Đội cậu được bao nhiêu điểm rồi? Định lên cướp cờ luôn hay là đợi thêm?"

"Cướp cờ ngay." Sầm Chân đã hồi phục được phần nào, anh đẩy nhẹ Liên Ngự ra hiệu có thể buông tay. Đối phương liếc nhìn Phàn một cái đầy đắc ý, rồi mới thong thả dựa lưng vào vách đá lau khẩu súng điện từ của mình. Nếu không phải Nhạc Nhạc đang cản, chỉ riêng ánh mắt khiêu khích đó cũng đủ khiến Phàn bất chấp tất cả mà xông lên thách đấu.

"À, giống ý chúng tôi." Hồng Tinh cười cười, rồi đột nhiên nhận ra điểm bất thường, "Thành viên đội bỏ cuộc là bị trừ điểm mà, Diệu Kim và Bạn đều bỏ, trừ hai trăm điểm, vậy thì…"

Không đợi Sầm Chân mở miệng, Liên Ngự đã cướp lời: "Đúng thế, bắt đầu từ 0 điểm, đánh không lại nên bọn tôi ráng nhịn tới giờ, giờ phải tranh thủ cướp cờ để vào vòng hồi sinh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!