Chương 20: (Vô Đề)

Trong chấn động vang dội đến lồng ngực ấy, đừng nói là buồn ngủ, đổi thành người khác thì mạng cũng bị nó chấn vỡ rồi. Sầm Chân ôm lấy bàn tay mất cảm giác, mặt mày u ám, nghiến răng ken két nói: "Tốt nhất là anh cho tôi một lời giải thích hợp lý."

"Hả?" Liên Ngự từ trên cao nhảy xuống, khóe miệng ngậm một chiếc lá xanh, cùng lúc đáp đất còn có gần hai mươi cái thùng tiếp tế lớn nhỏ, "Cậu bị dậy sớm nên khó ở hả? Tôi nửa đêm cực khổ giết người cướp của, cậu thì ngủ đến nghiến răng, ngáy o o, còn đá cả sư tử, tỉnh dậy lại còn trút giận lên tôi?"

Bản thân anh ngủ thế nào, Sầm Chân tự biết rõ. Anh mở giao diện điểm số đội ngũ ra, 391 điểm nằm chình ình trên đó không chút né tránh. Liên Ngự đứng bên cạnh khoa trương kêu lên một tiếng: "Chu choa, hệ thống thi bị lỗi hả, sao tự dưng tăng gần 300 điểm vậy trời?"

"Diễn đủ chưa." Sầm Chân lạnh nhạt cúi người, lần lượt mở từng thùng tiếp tế dưới đất. Liên Ngự sau lưng bĩu môi một tiếng, lẩm bẩm: "Đồ cục đá đáng ghét."

Vừa tháo mở, Sầm Chân vừa hờ hững hỏi: "391 điểm thì xếp hạng khoảng bao nhiêu?"

Liên Ngự lôi ra một hộp cờ nhảy từ trong thùng tiếp tế, mở ra toàn là bi thủy tinh đủ màu, "Top một top hai chứ mấy."

"Đêm qua anh đi những đâu?"

"Đi hết bản đồ một vòng, cậu tưởng 300 điểm dễ lấy lắm à? Tôi quần cho đội xanh nào thấy được cũng một trận, vơ hết thùng nào lọt vào tầm mắt, mệt muốn chết, mệt gần xĩu luôn đó."

"……" Sầm Chân thoáng liếc nhìn Liên Ngự một cái như muốn nói lại thôi, chỉ nghe y lại nhấn mạnh: "Mệt muốn chết!"

Anh nhét lại hộp cà phê mới khui vào thùng tiếp tế, rồi chìa tay ra với Liên Ngự. Ba phút sau, dẫn đường có mái tóc dài như vạn năng ấy nằm uể oải lên con sư tử của mình, duỗi thẳng đôi chân dài bọc trong quần tác chiến đen, tay nghịch dây cổ của chính mình, để trần một bên cổ, khẽ nheo mắt, chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của Sầm Chân.

Dưới ánh mắt nóng bỏng ấy, Sầm Chân vẫn cứ làm theo ý mình, anh hỏi: "Anh đã đi khắp đảo, đội chúng ta lại đang dẫn đầu, sao không trực tiếp lấy cờ luôn?"

"Cờ có người canh rồi." Liên Ngự chơi chán dây cổ lại bắt đầu nghịch tóc mình, "Năm tổ lính gác và dẫn đường lớp Mười, bọn họ nói ban đêm tan làm rồi, không nhận giao cờ, bảo tôi sáng mai đến sớm."

Trong nguyên tác, vì điểm số của đội nam chính bị bỏ lại phía sau, họ còn chưa đến được điểm cờ thì thắng bại đã định, nên tình tiết cũng không đề cập đến phương thức lấy cờ cuối cùng. Chỉ có một câu mơ hồ rằng ngoài chiến đấu ra còn có một cách dễ dàng để lấy cờ, không ít người đã phát hiện ra cách này, nhưng điều kiện không cho phép, cuối cùng là một lính gác cấp S lớp Mười Hai phá vòng vây bằng bạo lực, đoạt lấy lá cờ.

Ban đêm tan làm không nhận giao cờ? Sầm Chân nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái, anh nghi ngờ hỏi: "Anh có chắc là họ nói câu đó không?"

"Tất nhiên là——không." Liên Ngự ngồi thẳng người, lôi từ trong túi ra một sợi dây buộc tóc màu xanh đen, "Cậu giúp tôi buộc tóc lại lần nữa, tôi sẽ nói cho cậu biết."

Sầm Chân cũng lười nói mấy câu kiểu "cùng đội với nhau", "tôi muốn thắng cũng phải đồng ý với điều kiện của anh"… Dù sao chỉ cần không chiều theo vị lính gác này, y có thể lăn lộn giở đủ trò, vậy chi bằng sớm đồng ý cho xong, đổi lấy chút yên tĩnh bên tai.

Lần này Sầm Chân buộc cho Liên Ngự một kiểu đuôi ngựa gọn gàng, Liên Ngự soi bên trái ngó bên phải qua mặt phản chiếu của con dao găm, tạo dáng điệu đà, hết sức hài lòng.

"Lính gác cầm đầu nói, muốn lá cờ trong tay họ thì phải dùng thứ tương đương để đổi, bằng không chỉ có cách giẫm qua người họ mà lấy."

"Thứ tương đương để đổi…?" Sầm Chân cụp mắt suy nghĩ, giẫm qua thì dễ hiểu, tức là đánh bại bọn họ, còn cái gọi là "một cách khác" chắc chắn chính là câu này: dùng thứ tương đương để đổi lấy cờ.

Tức là phải dùng một lá cờ khác để trao đổi, nhưng vấn đề là, họ phải đi đâu để kiếm được lá cờ khác?

"Vì nghi ngờ có thể mở được cờ trong thùng tiếp tế, nên tôi mới vơ vét hết mọi thùng có thể tìm thấy… Xem ra không có." Liên Ngự mở thùng tiếp tế cuối cùng, bên trong là một túi sữa bò nguyên chất, y hí hửng nói đã có bữa sáng, kết quả lục mãi không tìm được ống hút.

"Tôi biết rồi." Sầm Chân dứt khoát quay đầu lại, liền thấy Liên Ngự đã cắn rách một góc túi sữa, tay bóp chặt thân túi, đang tu sữa vào miệng, cảnh tượng cực kỳ chướng mắt.

"Cậu nhìn cái là biết liền á?" Liên Ngự dùng mu bàn tay lau khóe miệng, thấy Sầm Chân đang nhìn mình, liền cố ý thè một đoạn đầu lưỡi mềm hồng l**m lấy vệt sữa trắng.

Không biết Sầm Chân có bị gợi ý sâu xa gì không, chỉ biết con báo tuyết nhỏ theo Liên Ngự dằn xóc suốt đêm đã thèm chết đi được, nó nằm bò trên vai chủ nhân, vươn hai móng vuốt lông xù kêu "mi ao mi ao".

Sầm Chân thu con vật còn ngốc hơn cả con mang này vào không gian tinh thần. Trong nguyên tác, trận đấu này phân định thắng bại vào 17 giờ tối ngày cuối cùng, mà hôm sau cuộc thi tạm thời bổ sung quy tắc thu hẹp phạm vi sân đấu, tránh thi đấu tiêu cực, suốt buổi chiều gần 800 người hai phe đỏ xanh dồn hết lên một đỉnh núi hỗn chiến điên cuồng.

Sở dĩ anh tiến lên một cách thong thả chính là vì điểm này. Dù sao cuộc thi cũng đã chuẩn bị sẵn thời điểm và địa điểm ghi điểm cho bọn họ, vậy thì cần gì phí sức phí lực vào ngày trước đó. Sầm Chân thậm chí còn nghĩ ra vô số phương án bố trí bẫy rập và đánh lén giữa đám đông, nhưng người tính không bằng trời tính, cũng không biết Liên Ngự nổi cơn gì, một mình đơn độc kéo điểm từ 15 lên 391, khiến Sầm Chân lập tức cảm thấy cuộc thi chẳng còn gì để tiếp tục.

"Điểm cờ cách đây bao xa? Kết thúc sớm, nghỉ sớm." Sầm Chân hờ hững nhặt vài món trong thùng tiếp tế, Liên Ngự nhìn dáng vẻ đó, mím môi: "Hình như cậu không vui lắm?"

Sầm Chân cũng không cố giấu, nói thẳng: "Một mình anh làm xong hết rồi, anh còn muốn tôi làm gì?"

"……" Liên Ngự nghĩ một lúc, "Hay để tôi đi tìm vài đội xanh tặng điểm lại?"

Sầm Chân không đáp, Liên Ngự vội nói: "Tôi cũng chỉ muốn để cậu đỡ vất vả thôi mà, tưởng tượng cậu tỉnh dậy nhìn thấy điểm số đầy ắp, mừng đến rơi lệ, dâng tặng nụ hôn đầu——"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!