"Cậu……" Tiếng gầm giận dữ nghẹn trong cổ họng của Tuệ bỗng biến thành tiếng nức nở nghẹn ngào, nước mắt và máu mũi trộn lẫn loang khắp khuôn mặt hắn, vừa mở miệng đã có máu tanh mằn mặn tràn vào khoang miệng.
Thiết bị đầu cuối của Sầm Chân đột ngột rung điên cuồng, rung đến mức cả cánh tay anh cũng run theo, hiệu ứng kinh hoàng đến nỗi dù cho đội xanh toàn là nội gián, có c** tr*n ra tranh nhau dâng điểm thì cũng không đuổi kịp mức cộng này.
Liên Ngự đã làm gì vậy?
Sự run rẩy nơi đầu ngón tay của anh không qua nổi ánh mắt của Tuệ. So với gương mặt vẫn dửng dưng vô cảm của Sầm Chân, dường như đối phương đang gắng sức nhẫn nhịn, che giấu điều gì đó, vẻ lạnh lùng bề ngoài ấy không ngăn được những đầu ngón tay đang run rẩy lộ ra cảm xúc chân thật, vẽ nên một cách sống động sự giằng co và hoảng loạn nơi sâu thẳm nội tâm anh.
Cộng thêm quầng mắt và sống mũi đau rát — chủ yếu do bị đánh ra, dưới ánh trăng nhàn nhạt phủ lên mái tóc đen và đôi mắt xanh như lần đầu gặp gỡ của Sầm Chân, mọi yếu tố dồn lại khiến tim Tuệ bỗng mềm nhũn, thật sự có chút muốn khóc: "A Chân……"
Tiếng gọi ấy khiến da đầu Sầm Chân căng chặt, tiếp sau đó là luồng tin tức tố nồng nặc ủy khuất ngập trời. tinh thần thể của Tuệ — con thằn lằn — bất ngờ xuất hiện từ vai Sầm Chân, rưng rưng nước mắt co rút thành một khối tròn.
"A Chân, vì sao cậu lại…… Tôi đối xử với cậu không tốt chỗ nào chỗ nào…… Tên Phàn kia thì có gì hơn, cái tên dẫn đường cấp D đó thì giỏi chỗ nào," Đây là nghi vấn vẫn luôn quấn lấy Tuệ, hắn thật sự không cam lòng, "Rốt cuộc cậu có từng thích tôi không, có thích gì chỉ là chút nào không!"
Sầm Chân: "……"
Anh nhớ lại những tình tiết ít ỏi giữa "Sầm Chân" và Tuệ, bỗng nghĩ đến cảnh khi tuyến thể của "Sầm Chân" bị hủy, hắn tuyệt vọng trong bệnh viện, từng có một bó hoa vô danh được đặt ở đầu giường, là loài hoa dẫn đường màu trắng hắn thích nhất, hàm nghĩa là bình an và hy vọng.
Để khiến độc giả rơi lệ, "Sầm Chân" trước khi chết được tẩy trắng đôi chút. Hắn đã viết một tấm thiệp cảm ơn để cạnh bó hoa ấy, không lâu sau đó liền không chút do dự nhảy xuống từ tầng thượng của bệnh viện.
Sầm Chân không có kinh nghiệm xử lý chuyện tình cảm, thậm chí anh chưa từng thích ai, nhưng đã mượn thân phận của người khác, lại là một dẫn đường có không ít đối tượng mập mờ, những ràng buộc này suy cho cùng không thể trốn tránh.
Anh không biết lúc này nên nói gì là phù hợp nhất. Đối diện với câu hỏi của lính gác, Sầm Chân trầm mặc trọn một phút đồng hồ, thậm chí còn cảm thấy quay về vùng tuyết trắng quen thuộc để đấu với gấu còn dễ hơn trả lời câu hỏi này.
Cuối cùng, anh giơ tay lên, nâng trên lòng bàn tay một con báo tuyết cỡ bằng tháng tuổi, "Tôi mất trí nhớ rồi, tinh thần thể cũng đã thay đổi, cậu cứ xem như tôi là một người khác đi."
"……" Tuệ nghẹn ngào, nhìn tinh thần thể rồi lại nhìn Sầm Chân, bỗng nhiên hung hăng quệt máu mũi, giận dữ nói: "Đụ má cậu chơi tôi hả! Đây là báo! Là tinh thần thể của tên lính gác kia đúng không, hắn trốn đâu rồi!"
"Tôi nói thật. Tôi không rõ con mèo Ba Tư trước kia có thích cậu hay không," Sầm Chân gỡ con thằn lằn khỏi vai, đặt trước mặt con báo tuyết. Con báo nhỏ tò mò nhìn cái lưỡi của thằn lằn một hồi, bỗng vươn vuốt, tóm lấy con thằn lằn rồi nhét vào cái miệng vừa mọc răng của nó.
Tuệ lập tức giật lại con thằn lằn. Nếu tinh thần thể bị thương hay chết thì tinh thần của hắn cũng sẽ bị tổn hại. Sầm Chân cũng đưa báo tuyết trở lại không gian tinh thần, "Nhưng tôi hiện tại thì chắc chắn không thích. Bây giờ giữa chúng ta chỉ là người xa lạ. Cậu rất tốt, sau này nhất định sẽ tìm được một dẫn đường phù hợp hơn."
Phát ra tấm "thẻ người tốt", Sầm Chân mặc kệ Tuệ có chịu nhận hay không, mở giao diện điểm số đội ngũ rồi quay đầu bỏ chạy.
102 điểm lặng lẽ nằm trên màn chiếu toàn tức, nháy mắt đã nhảy lên thành 112.
Dĩ nhiên Tuệ không thể để Sầm Chân chạy như vậy, hắn đuổi theo hai bước thì bỗng nhìn thấy phía trước có đội viên của mình đang lo lắng vẫy tay hét gọi: "Đội trưởng!"
Chứng kiến cảnh Sầm Chân lướt qua người đội viên kia, tên ngốc này vậy mà lại không ngăn, chỉ biết sốt ruột nhảy dựng, chẳng rõ vội cái gì. Tuệ vội chỉ về phía Sầm Chân quát: "Chặn cậu ấy lại!"
"Tôi——" Đội viên lúng túng liếc nhìn dẫn đường bên cạnh, cuối cùng vẫn không động đậy, thậm chí giọng cũng nhỏ đi, "Đội trưởng, đừng để ý cậu ấy nữa, anh mau qua đây đã……"
Tuệ có dự cảm chẳng lành, "……Gì cơ?" Hắn theo đội viên chạy đến chỗ Sầm Chân từng nhóm lửa, liền nhìn thấy một người đàn ông tóc dài đang ngồi ở đó. Dưới hắn là mười mấy đội viên đội đỏ và xanh bị chất chồng lên nhau, có người vẫn còn co giật, có kẻ thì đã hôn mê, cơ thể họ chất đống ngổn ngang thành ngai vàng, còn lính gác tóc dài thì ung dung bắt chéo chân, thong thả lau khẩu súng điện từ.
Cảnh tượng ấy, trong mắt Sầm Chân lại cộng thêm một con sư tử đực. Nó theo sát chủ nhân bước trên thân kẻ bại trận, đứng ngạo nghễ giữa gió, bờm sư tử rậm rạp nhẹ lay theo gió, đôi mắt dã thú phát sáng rực rỡ trong đêm.
Tám đội viên bên phe xanh toàn quân bị diệt, phe đỏ chỉ còn vài dẫn đường vì không có điểm mà không ai buồn đánh, đang run rẩy co ro ở bên.
Thấy Sầm Chân xuất hiện, Liên Ngự nhảy khỏi đống người kia, vác súng điện từ ra sau lưng, giọng có chút không vui: "Cậu trốn đi đâu vậy, trên người toàn là tin tức tố của lính gác khác."
Đánh dấu sẽ khiến lính gác nảy sinh cảm giác chiếm hữu đối với dẫn đường. Nếu dẫn đường này tiếp xúc quá nhiều với lính gác khác, dù là bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện, lính gác cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Sầm Chân không trả lời, nhưng Liên Ngự đã tìm được đáp án. Y nhìn về phía Tuệ vẫn còn chưa hết kinh ngạc, ánh mắt lướt qua khiến mọi người quanh đó run lên, đủ để thấy khi Sầm Chân không nhìn, Liên Ngự đã tàn bạo đến mức nào.
"Bạn trai cũ cũng được, tên Phàn nào đó cũng được, hay bất kỳ ai, đều là chuyện kiếp trước rồi. Kiếp này……" Y bước lên một bước, quay lưng về phía Sầm Chân, mấp máy môi:
—— Là của tôi.
"Không thể nào……" Tuệ nhìn cảnh trước mắt, đây tuyệt đối không phải việc một lính gác cấp D có thể làm ra. Dù cho y có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, đầu óc thông minh, thì sức mạnh áp đảo tuyệt đối này cũng đủ nghiền nát tất cả. Cảnh tượng thảm sát một chiều thế này, có lẽ lính gác cấp S mới làm nổi, nhưng hắn rõ ràng đã điều tra học bạ của Liên Ngự. Chẳng lẽ hệ thống nhầm rồi?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!