Bóng đêm vô biên vô tận như một tấm màn, bao trùm lên mọi ánh sáng kỳ quái bên dưới, chỉ còn một đốm lửa yếu ớt đang gắng gượng, nhảy nhót, Sầm Chân dùng cành cây khều đống lửa, để ngọn lửa cháy rực hơn.
"Đã nói là mơ rồi," giọng anh rất khẽ, khẽ như tầng mây phiêu lãng, nhưng lại mang theo sự dịu dàng nặng trĩu, "Mơ là giả."
Tàn lửa phụt cao, lách tách bắn lên đám cỏ quanh đó, ánh mắt Liên Ngự dần có tiêu điểm, dường như cuối cùng cũng kéo được suy nghĩ đã chìm sâu ra khỏi đầm lầy, y quay đầu, nhìn chằm chằm Sầm Chân, nhìn anh thản nhiên xử lý thịt rắn, bỗng nhiên cong môi cười, hỏi: "Chơi cờ vây không?"
"Không chơi." Sầm Chân lại trở về vẻ lạnh lùng vô tình thường ngày, dường như sự dịu dàng vừa rồi chỉ là giả vờ, dứt khoát từ chối mà không lưu tình chút nào.
"Tới thui nào!!" Liên Ngự nhặt bộ cờ vây mà Sầm Chân để sang bên cạnh, tin tức tố của y lại trở về trạng thái buông thả và ngang ngược, "Tôi nhường cậu đi quân đen trước á."
"Câm miệng." Sầm Chân đưa cho Liên Ngự một miếng thịt rắn đã nướng xong, món thịt nướng nguyên vị không tẩm gia vị chắc chắn sẽ không ngon, huống chi đối với lính gác có vị giác nhạy bén như vậy, Sầm Chân đã chuẩn bị sẵn tinh thần rằng Liên Ngự sẽ ăn vài miếng rồi nhăn mặt vứt đi, sau đó uống nước ừng ực.
Nhưng ngoài dự đoán, Liên Ngự vừa xem hướng dẫn chơi cờ vây, vừa chậm rãi ăn hết sạch miếng thịt rắn, như thể đang thưởng thức cao lương mỹ vị, ngay cả thịt kẹt trong kẽ xương cũng không bỏ sót. Con sư tử vốn quen ngông cuồng cũng rúc giữa hai người, ngoan ngoãn sưởi lửa, thỉnh thoảng mới vẫy tai một cái.
Kinh ngạc xong, Sầm Chân sợ y ăn không no nên lại đưa qua một miếng, lần này Liên Ngự liền vội vàng điên cuồng xua tay từ chối, ôm bình nước lui ra xa ba mét.
Xem ra vẫn cảm thấy khó ăn? Thấy Liên Ngự né như tránh rắn độc, Sầm Chân không nhịn được khẽ bật cười, khóe môi cong lên giấu trong bóng tối, nhưng lại bị dẫn đường nhìn thấy ngay lập tức, y bất ngờ đưa đầu lại gần: "Cậu cười rồi?"
"Hửm?" Sầm Chân cắn một miếng thịt nướng, không hiểu sao Liên Ngự phản ứng mạnh như vậy, "Tôi cười thì lạ lắm à?"
"Đúng vậy, cậu rất ít khi cười mà." Liên Ngự điên cuồng gật đầu, Sầm Chân khẽ lắc cành cây trong tay, để giọt mỡ tí tách rơi xuống chỗ khác, "Tiếp theo có phải anh sẽ nói tôi cười rất đẹp, bảo tôi sau này cười nhiều hơn không?"
Nghe vậy, Liên Ngự cười đến nỗi đôi mắt cong thành hai vầng trăng, tay phải vỗ lên đầu sư tử bên cạnh, vỗ đến mức con sư tử vô tội ngơ ngác, "Nói bậy, thủ đoạn trêu dẫn đường của tôi đâu có tầm thường vậy! Tôi rõ ràng sẽ nói: Vừa nãy tôi nhìn chưa rõ, cậu cười lại lần nữa đi."
Nói xong, y cởi dây buộc tóc, để mặc mái tóc dài màu vàng nhạt đổ xuống vai, Sầm Chân nhìn sang, chỉ thấy Liên Ngự chăm chú nhìn anh, lát sau hạ giọng gọi tên anh: "Sầm Chân… Vừa nãy tôi nhìn chưa rõ, cậu cười lại lần nữa đi."
Hàng mi của Sầm Chân khẽ chớp, đôi mắt xanh thẳm ẩn hiện theo động tác ấy, ánh lửa vàng mờ khiến động tác vốn bình thường ban ngày trở nên mập mờ khó tả, anh cảm giác gương mặt Liên Ngự càng lúc càng gần, ánh nhìn nóng rực không rời khóe môi anh, dường như muốn bắt lấy chút cong nhẹ thoáng qua, lại như còn có ý khác…
Cuối cùng, khi hơi thở hai người giao hòa, Sầm Chân mở miệng: "Cười một lần năm tín dụng."
"…" Liên Ngự chớp mắt, khựng lại giữa chừng, giây sau y phì cười, cúi đầu cười đến run cả vai, "…Tôi nói này bạn học, cậu đừng có phá không khí như thế được không, cậu thật sự không nhìn ra hay giả vờ không nhìn ra, tôi đang trêu chọc cậu đấy."
"Vậy anh thật sự không phát hiện, hay giả vờ không phát hiện…" Sầm Chân ném cành cây trong tay đi, cả miếng thịt nướng còn quá nửa trên đó cũng vứt theo, "Chúng ta bị bao vây rồi."
Trong đêm tối, nơi duy nhất có ánh lửa tự nhiên thu hút đủ loại đội nhóm áp sát. Tám trăm thí sinh, hai trăm đội, phần lớn đều leo lên cây nghỉ ngơi cảnh giác, dám đốt lửa trong đêm ngoài những liên minh trên hai mươi người, chắc chỉ có hai tên "thiểu năng" tổng điểm 15 này.
Nếu không phải vì khẩu súng điện từ dưới chân Liên Ngự có lực uy h**p quá mạnh, e là nửa tiếng trước đã có người tấn công rồi. Nhưng dù không dám manh động, bọn họ cũng không cam tâm bỏ đi tay không, dù sao lực uy h**p cũng chính là lực dụ hoặc, dẫn đường và lính gác dám đốt lửa, cho dù lợi hại đến mấy cũng chỉ có hai người, làm sao đánh lại năm người, mười người, hai mươi người?
Thực ra, tính toán ban đầu của Sầm Chân là trước khi trời tối hẳn sẽ dập lửa, đây mới là cách làm bình thường và hợp lý nhất, nhưng Liên Ngự vô tình để lộ một tia sợ hãi đã khiến anh do dự.
Nếu không phải độ tương thích giữa hai người vượt quá 60%, ngồi gần nhau lại trong môi trường tĩnh lặng, Liên Ngự cũng không cố tình phong bế tin tức tố của mình, Sầm Chân khi ấy cũng không nghĩ chuyện khác, thì tuyệt đối sẽ không ai phát hiện lính gác này lại sợ hãi.
Mọi sự trùng hợp đã tạo nên kết quả này, mà kết quả này lại khiến Sầm Chân không thể không để tâm. Một người như Liên Ngự sao có thể sợ? Y đang sợ điều gì?
Người trước mặt rốt cuộc là ai, là một học sinh năm bảy bình thường của Tháp tên Liên Ngự, hay là lính gác hắc ám 1802 tung hoành khắp thế giới, hay còn là người khác nữa.
Trên người y đã xảy ra chuyện gì? Y muốn làm gì?
Muôn vàn suy nghĩ ập đến trong khoảnh khắc, nhưng lại tan biến khi một người đàn ông xa lạ xuất hiện, người dẫn đường tóc dài bên cạnh xem chừng sẽ quấn lấy anh rất lâu, mọi thứ có thể từ từ tìm hiểu, bây giờ vẫn nên lo cho kỳ thi giữa kỳ thì hơn.
"Sầm Chân." Cánh tay người đàn ông quấn băng đỏ, cùng phe với họ, sau lưng hắn còn đứng bảy tám lính gác và dẫn đường nam nữ, tất cả đều giữ khoảng cách ba đến năm mét với hắn, cảnh giác quan sát xung quanh.
Giọng điệu của lính gác này mang theo vẻ thân quen, điều này khiến Sầm Chân hơi nhíu mày, là người "Sầm Chân" quen sao? Từ tin tức tố mà xét, đây là một lính gác, vai hắn có đậu một con thằn lằn ánh mắt sắc lẹm, thè lưỡi phun ra thu vào nhìn Sầm Chân.
"Lâu rồi không gặp." Lính gác tiến gần Sầm Chân, còn hai người ngồi dưới đất hoàn toàn không có ý đứng dậy, đặc biệt là Liên Ngự, con sư tử lười biếng nằm rạp xuống, bản thân y còn cầm tờ khăn giấy cuối cùng, lau lau đầu súng điện từ vốn chẳng hề dính bẩn, coi kẻ mới đến như không khí.
Sầm Chân gật đầu lấy lệ, anh không phải nguyên chủ, chẳng có quan hệ gì với người này, không có gì muốn nói cả.
Thấy thái độ của Sầm Chân như vậy, lính gác kia sắc mặt tối tăm khó lường, hắn vẫn giữ nguyên tư thế đứng đó, thật lâu sau mới cắn răng nói: "Tôi vẫn luôn rất nhớ cậu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!