Chương 14: (Vô Đề)

Máy bay cứu hộ vừa đi, Liên Ngự lập tức dính sát bên Sầm Chân, khí thế chẳng khác gì tra đáp án với học sinh giỏi sau kỳ thi toán, "Thuốc tỉnh táo kia có vấn đề đúng không đúng không?"

"……"

"Diệu Kim là một dẫn đường thể năng cấp S, sao có thể mang sẵn thuốc tỉnh táo, còn chỉ mang đúng hai viên? Thế nào cũng là có người đưa cho cậu ta." Liên Ngự tự nói tự phân tích, "Ai đưa cho cậu ấy nhỉ? Cũng chỉ có người thân thiết mới biết chính xác cậu ấy thức trắng đêm… Phàn! Nhất định là tên ngu đó!

Chưa biết chừng viên còn lại vốn chuẩn bị cho cậu, trả đũa chuyện trước kia cậu làm hắn mất mặt trước mọi người, ai ngờ Diệu Kim háo sắc quên bạn, thấy Bạn tinh thần sa sút liền tự tiện đưa cho cậu ấy."

Sầm Chân qua loa vỗ vỗ tay, làm một chiếc máy vỗ tay vô cảm, "Với trí tưởng tượng này của anh, không đi viết tiểu thuyết thì phí."

"… Quả nhiên là Hồng Tinh sao?" Liên Ngự tiếc nuối thở dài, "Tôi vẫn ghét Phàn hơn, mong cậu ta càng sớm gây chuyện thì càng tốt, sớm đi đời."

Sầm Chân không hiểu mấy chuyện đấu đá giữa các lính gác, anh mất vài giây nghiên cứu qua quyền hạn đội trưởng đã chuyển vào thiết bị của mình, rồi dùng tay áo che cổ tay, gạt một nhánh cây vướng đường, bước thẳng vào rừng mưa.

"Đợi đã, từ từ rồi đi." Liên Ngự lôi từ túi ra một dải lụa xanh, "Tóc tôi dài quá nên dễ mắc vào cành cây dây leo, cậu buộc lại dùm tôi đi."

"……" Nghe vậy, Sầm Chân bất đắc dĩ xoay người, hai tay khoanh trước ngực, "Cho anh ba giây."

Liên Ngự ấm ức đưa dây lụa ra sát hơn, "Tôi thật sự không biết dùng dải lụa mà, hay cậu biến thành dây thun cho tôi nhé?"

Giằng co mấy giây, cuối cùng Sầm Chân vẫn giật lấy dải lụa, "Không biết dùng thì mang theo làm gì?" "Màu dây đẹp mà, chẳng phải giống màu mắt cậu sao?" Liên Ngự khóe môi khẽ cong, cúi lưng quay lưng lại anh.

"Cứ y như màu nước lọt vào não anh vậy."

Nhúm tóc dài vàng nhạt trong lòng bàn tay mềm mại bóng mượt, xúc cảm dễ chịu hơn nhiều so với chủ nhân phiền toái của nó, còn lờ mờ tỏa ra mùi hương dễ chịu. Sầm Chân chưa từng buộc tóc cho ai, nhưng bắt chước cũng không khó, anh túm hết lại rồi cầm dải lụa quấn thô bạo lên.

Liên Ngự bị giật đứt mấy sợi tóc mà không kêu đau, còn cười tít mắt hỏi: "Thơm không? Nghe tư vấn nói đây là mùi được dẫn đường dạng mèo ưa thích nhất, nên tôi mới bỏ nhiều tiền để mua đó."

"… Bệnh anh nặng lắm rồi đấy."

"Ha ha ha ha."

Sầm Chân bị y cười đến phát bực, ngón tay nhúc nhích, chớp mắt đã buộc cho Liên Ngự một bím tóc thôn quê, cuối đuôi tóc uốn lượn tự nhiên còn được cột thêm một chiếc nơ bướm xinh xắn.

Buộc xong Liên Ngự sờ bím tóc thôn quê của mình, biểu cảm sụp đổ trong một giây nhưng y nhanh chóng khôi phục, dùng tinh thần thép nói với trời xanh là y không phục. Dù con sư tử bên cạnh tức đến mức gầm gừ với rễ cây khô, Liên Ngự vẫn vung bím tóc ra trước ngực, liếc mắt mờ ám với Sầm Chân, "Thì ra cậu thích tôi thế này à?"

"Không, tôi thích nhìn con sư tử của anh gặm vỏ cây hơn."

"……"

Mười phút sau, Sầm Chân và Liên Ngự gặp được thùng tiếp tế đầu tiên trên đường đi, một chiếc hộp nhỏ màu nâu, giấu trên tán cây lá rộng rậm rạp.

Suốt quãng đường, họ không gặp bất cứ ai, dù cùng phe hay phe địch, nhưng mặt đất vẫn có dấu vết người đi lại, xem ra chiếc thùng này giấu quá kín nên chưa ai phát hiện ra.

"Cậu nói xem đây có thể là bẫy không?" Liên Ngự kéo khoá áo tác chiến, làm hai lần squat dưới gốc cây.

"Không thể," Sầm Chân chắc chắn nói, "Giấu kín thế này, nếu là bẫy thì phải đợi đến Tết Công Gô mới có người sập bẫy chắc?" Ban đầu anh định tự trèo cây, nhưng thấy lính gác háo hức xung phong liền vui vẻ nhường.

Trong cuộc thi mê cung, Sầm Chân phải mượn lực tường hai lần mới chạm được huy hiệu trên nóc, nhưng với lính gác, chỉ cần gập gối bật lên là chạm trần dễ như chơi.

Như bây giờ, cành cây cao gần mười mét, Liên Ngự chỉ nhún một cái đã vọt lên giữa chừng, tìm đúng vị trí rồi bật tiếp lần nữa ôm lấy thùng tiếp tế, sau đó y từ đỉnh cây nhảy thẳng xuống đất.

"Bốp" một tiếng, chân Liên Ngự không sao, mặt đất thì lõm hai hố sâu.

Sầm Chân không kịp né bị bụi đất và cành khô quất thẳng vào mặt, anh vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt, con báo tuyết trên vai thì không nhịn được hắt xì một cái.

"Sao nó vẫn trông bé xíu thế?" Liên Ngự ném thùng tiếp tế cho Sầm Chân, "Tôi tra thử rồi, báo tuyết hai tháng đã dài tám mươi phân rồi đấy."

Con báo tuyết cảnh giác liếc Liên Ngự, rồi chui đầu vào cổ áo Sầm Chân, càng chui càng biến mất trong không khí, anh tiện miệng đáp "Tôi biết sao được" rồi mở thùng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!