"Cậu là D?" Diệu Kim dần dần nhíu chặt mày, khẽ hít một hơi nói: "Khó xử rồi, tôi còn tưởng cậu là A, định bụng trực tiếp mở đường máu cơ."
"Tôi cảm nhận được sự kỳ thị đấy nhá." Liên Ngự ấm ức ôm ngực. Tinh thần thể của y ở xa chẳng có việc gì làm liền ngáp một cái, thấy con báo tuyết bên cạnh đang ngủ ngon lành, nó đảo mắt quan sát xung quanh không phát hiện nguy hiểm, bèn gục đầu xuống ngủ tiếp.
Từ khi Sầm Chân thả tinh thần thể ra, chỉ cần Liên Ngự xuất hiện, con báo này liền không còn thuộc về anh nữa, cho dù lính gác không để tâm thì cũng có con sư tử khác kiên quyết giữ con báo nhỏ trong lãnh địa của mình.
"…Tôi không có ý đó." Diệu Kim vội vàng giải thích, "Vậy chúng ta cùng đi tuyến rừng mưa nha?"
"Không cần miễn cưỡng hành động tập thể." Sầm Chân bắt chéo chân, giọng lạnh nhạt nhưng đầy sức thuyết phục, "Chúng ta ở nơi mình giỏi nhất ngược lại càng phát huy được thực lực."
"Nhưng mà…"
Liên Ngự ngắt lời: "Hay là chúng ta làm một trận thi đấu nhỏ trong đội đi? Bên nào điểm thấp hơn cuối cùng thì mời ăn một bữa."
"Nhưng mà…"
"Không có nhưng mà!"
"Lỡ như…"
"Không có lỡ như!"
…
Diệu Kim cứ lặp đi lặp lại mấy từ chuyển ý đó cho đến khi đã ngồi lên chuyên cơ thi đấu, ngoài cửa sổ mây trắng trôi lững lờ, bên trong nam chính lải nhải không ngớt. Liên Ngự cũng chẳng khiến người ta bớt phiền, hưng phấn lôi chuyện này chuyện kia, dù bị ba dây an toàn trói chặt vào ghế cũng không cam tâm mà cứ kéo Sầm Chân nói chuyện.
Sầm Chân bị hai luồng tạp âm bên trái bên phải hành hạ đến mức đầu như sắp hói, ngẩng lên nhìn thì thấy Bạn lại vô dụng đến mức căng thẳng gặm móng tay.
"Không phải đã bảo cậu trấn an cậu ta sao?" Sầm Chân hỏi Diệu Kim, người sau thở dài: "Tôi đâu biết an ủi thế nào, không có cách, mà không yên tâm nên chỉ đành thức đêm với cậu ta…"
"Đúng là đôi ngốc yêu nhau."
"Gì, gì mà yêu với đương!" Diệu Kim giật mình trợn tròn mắt, cũng không dám nói to sợ Bạn nghe thấy. "Thế còn các cậu tính sao hôm nay?" Liên Ngự thò đầu lại gần, "Có khi nào đang đi thì ngủ gục luôn không?"
"Không đâu." Diệu Kim cười, "Thức đêm một lần chẳng sao, với lại trước khi lên phi thuyền tôi đã uống một viên thuốc tỉnh táo, đừng nói buồn ngủ, còn tỉnh táo hơn mọi khi ấy chứ."
Nghe đến chữ thuốc, Sầm Chân vô thức nhíu mày, vừa định nói thì Liên Ngự đã cắt ngang: "Bình thường thôi, trước mỗi kỳ thi lớn kiểu này đều có người uống thuốc tỉnh táo, thi thoảng uống chẳng sao cả, bên Tháp cũng cho phép."
"Vậy sao?" Sầm Chân coi như mở mang thêm kiến thức, anh quay sang nhìn Diệu Kim: "Cho tôi một viên?" Liên Ngự cũng vội vươn cổ chen vào: "Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn."
"Các cậu sao không nói sớm, chỉ còn hai viên, tôi cho Bạn một viên rồi." Diệu Kim ngượng ngùng cười, dưới ánh mắt trách móc "bạn mê sắc bỏ bạn bè" của Liên Ngự bèn quay sang hỏi han tình hình của Bạn.
Không lâu sau, hình ảnh giám thị hiện lên giữa khoang phi thuyền, ông mỉm cười chào buổi sáng toàn bộ thí sinh, rồi tuyên bố bắt đầu bốc thăm, yêu cầu đội trưởng các đội nhấn vào nút chọn phe thi đấu trên giao diện kỳ thi giữa kỳ của thiết bị đầu cuối.
Trong cốt truyện, phe thắng cuộc của kỳ thi này là phe màu xanh, đội trưởng đội chính Hồng Tinh cũng rút được phe xanh, nhờ vậy bọn họ mới có suất tái đấu. Nhưng giờ tình thế đã thay đổi, trong đội bọn họ không có Hồng Tinh, đội trưởng là Diệu Kim, Sầm Chân m vaguely cảm thấy mọi chuyện sẽ đổi khác.
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc Diệu Kim ấn nút chọn, một lá cờ đỏ rực xuất hiện trước mắt họ, rất nhanh sau đó đã có robot đeo băng tay đỏ bước đến bên cạnh bọn họ.
"…" Nhìn dải lụa đỏ trong lòng bàn tay, tâm trạng Sầm Chân rất vi diệu, anh vốn tưởng mình sẽ phải có một trận đấu tranh ác liệt để phản kháng lại kịch bản gốc, để có thể tự kiểm soát số phận, anh sẽ dốc hết sức, liều chết tranh đoạt.
Nhưng không ngờ kịch bản lại phóng túng như vậy, chẳng hề có tính kiểm soát, tình tiết nói đổi là đổi, mà còn đổi đến mức chẳng còn hình dạng ban đầu.
"Sao vậy?" Liên Ngự để ý thấy động tác tạm dừng của Sầm Chân, y cong môi, dùng giọng điệu đầy hàm ý hỏi: "Có phải kỳ thi này cuối cùng là phe xanh thắng không?"
Sầm Chân liếc y một cái, mặt không đổi sắc đáp: "Trận đấu còn chưa bắt đầu, anh dựa vào đâu mà biết chúng ta sẽ thua?"
"Trong mơ biết đấy…" Liên Ngự nheo mắt, cười đầy gian xảo, "Một giấc mơ dài, rất thật…"
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!