Chương 12: (Vô Đề)

"Lại im lặng rồi à, tôi vì cậu mà hạ thấp tận bốn lớp đấy." Liên Ngự thả con sư tử của mình ra, y thuộc kiểu người đặc biệt thích để tinh thần thể của mình ra ngoài đi dạo, phần lớn người khác vì sợ bại lộ cảm xúc thật nên hiếm khi để tinh thần thể xuất hiện, còn Liên Ngự thì đoán chừng vì chẳng ai nhìn thấy được con sư tử này nên mới dưỡng thành thói quen như thế.

Sư tử vừa ra đã oai phong lẫm liệt đảo quanh ba người còn lại một vòng, hừ lạnh một tiếng, cao ngạo rút ra kết luận tất cả những kẻ có mặt đều là đồ ngu ngốc, sau đó lại nằm xuống bên chân Liên Ngự mà ngủ tiếp.

Màn này mà để người khác nhìn thấy thì kiểu gì cũng ăn đòn.

"Anh vì tôi hạ bốn lớp, nhưng tôi chưa từng nói sẽ cùng anh lập đội thi giữa kỳ mà?" Sầm Chân đút tay vào túi, "Tôi đã tìm được lính gác khác phù hợp rồi…"

Liên Ngự không giận mà còn cười, nụ cười tràn đầy uy h**p, đến cả con sư tử cũng ngẩng đầu nhe nanh, "Cậu nghĩ tôi đã đổi được cả năm học thì một cái đơn xin lập đội nhỏ xíu mà không đổi được à?"

"…" Sầm Chân khẽ cười trong lòng, không hiểu sao nhìn thấy sư tử và Liên Ngự đồng bộ cảm xúc, tâm trạng anh lại tốt hẳn. Anh bình tĩnh, ánh mắt không gợn sóng đối diện Liên Ngự, không nhường nửa bước, cứ thế nhìn nhau cho đến khi sự uy h**p tan biến, Liên Ngự mềm giọng khẽ rên một tiếng: "Cậu sao lại như thế chứ…"

Bên cạnh y, sư tử gầm lên dữ dội, chấn động đến mức mặt đất rung chuyển, thế nhưng cảnh trong ngoài bất nhất như vậy lại càng làm tâm trạng Sầm Chân dễ chịu hơn.

"Được thôi."

Ngày hôm sau, đơn xin lập đội của bốn người được nộp lên ban tổ chức kỳ thi khối ba do Tháp và Bạch Tháp phối hợp tổ chức. Vì đây là lần đầu tiên tổ chức thi đội ngoài trường nên Bạn lo mình kéo chân mọi người, căng thẳng đến mức ba ngày trước kỳ thi đêm nào cũng mất ngủ, cậu ta cũng chẳng hiểu sao não mình lại chạy đường vòng, rõ ràng Sầm Chân đối với cậu ta luôn lạnh nhạt nhất, bỏ mặc dấu ấn của cậu, Diệu Kim cười như hoa hướng dương, Liên Ngự cũng vậy, thế mà Bạn cứ tìm Sầm Chân nhắn tin cả đêm.

Sáng hôm sau Sầm Chân thức dậy đều sẽ thấy hàng chục tin nhắn ngắn toàn do Bạn gửi. Vấn đề là nguyên tác hoàn toàn không có tình tiết này, trong truyện là Hồng Tinh chủ động nhắn tin an ủi Bạn, mấy câu nói dí dỏm hài hước khiến Bạn nhanh chóng yên lòng, còn khiến Diệu Kim ghen ra mặt, tự thấy mình làm chưa đủ tốt.

Không biết có phải tác giả không có tế bào hài hước không, Hồng Tinh rốt cuộc an ủi Bạn thế nào trong truyện cũng chẳng viết, chỉ gán cho cụm từ "hài hước dí dỏm", tiếp đó là kết quả Bạn ngủ ngon, thành ra Sầm Chân muốn bê nguyên si cũng chẳng được.

Sầm Chân do dự một lát, dứt khoát chuyển vấn đề này cho Diệu Kim, để hai người đó tự giải quyết với nhau.

Đêm trước ngày thi, Sầm Chân thu dọn xong mấy món hành lý cần và chỉ được phép mang theo, đặt con báo tuyết cả ngày ngoài ngủ ra chẳng làm gì khác lên gối, sau đó đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt, cuối cùng đứng yên trước bàn học, bất đắc dĩ gõ nhẹ mặt bàn, hướng ra ban công gọi: "Vào đi."

Giây tiếp theo, Liên Ngự hai bước mở toang cửa sổ mà Sầm Chân chắc chắn mình đã khóa đến chết, nhẹ nhàng trèo vào.

"Anh không thấy làm vậy rất b**n th** à?" Sầm Chân chẳng buồn ngẩng đầu, buông lời cho có lệ, hoàn toàn không trông mong đối phương sẽ tự giác hối cải, dù gì anh cũng đã nói rõ là b**n th** rồi, ai mà mong b**n th** tự kiểm điểm bản thân chứ?

Liên Ngự cũng không hề làm anh thất vọng, chẳng những không ăn năn mà còn muốn biện bạch: "Có sao? Tôi đây là vì sắp thi rồi nên mới đến bàn chuyện chiến thuật thi đấu với cậu."

Về độ dày mặt, Sầm Chân thấy thiên hạ này đúng là không ai bì nổi Liên Ngự, "Từ ngày anh chuyển lớp, đêm nào tắt đèn rồi anh chẳng lén lút chui vào? Sau đó lại chuồn ra trước khi trời sáng, không mệt sao?"

"Á!" Liên Ngự bị vạch trần thậm chí chẳng hổ thẹn, còn giả vờ che miệng kêu lên: "Đã sớm phát hiện ra thế mà cậu không vạch trần tôi tại trận sao? Chẳng phải cậu đã ngầm cho phép sao, có báo quan thì cậu cũng phải gánh tội cố ý dung túng đấy."

"…" Một con báo trắng từ trên gối bật dậy, nhào lên bịt mặt Liên Ngự, dùng bụng lông mềm nhũn chặn miệng y lại, không cho y tiếp tục nói nhảm.

"Nói không lại tôi liền đút lót tôi, cậu thật gian xảo." Liên Ngự gỡ con báo tuyết xuống, lấy ngón tay gãi gãi dưới cằm nó, vui vẻ chấp nhận "của hối lộ".

"Tôi không vạch trần ngay tại chỗ…" Sầm Chân hất con sư tử đang rúc vào đầu gối anh ra, lạnh giọng nói: "Là vì tôi rất muốn biết, anh lén lút chui vào phòng tôi rồi bật đèn lên rốt cuộc là ý gì? Sợ tôi không tỉnh lại được à?"

"Tôi sợ tối mà~" Liên Ngự r*n r*.

"…"

"Cũng trách cậu đấy, sao đi ngủ lại không có thói quen để đèn ngủ, tôi nhảy vào một phát nhìn cả phòng tối như hũ nút, tim tôi đập thình thịch, sợ muốn chết QAQ."

"…" Sầm Chân mệt rồi, diễn sâu thật đáng sợ, "Anh đêm nào cũng không ngủ à?"

Liên Ngự vẫn cúi đầu đùa với con báo tuyết, khẽ nói: "Ngủ? Tôi ngủ làm gì, bao nhiêu năm qua đã ngủ đủ rồi." Vừa nói y vừa ngẩng lên cười rạng rỡ với Sầm Chân, đằng sau nụ cười là một thông điệp: ông đây không cần thể diện nữa đâu! "Đã bị cậu phát hiện rồi, lần sau tôi mang đèn sáng hơn, cái bây giờ tối quá, tôi vẫn còn hơi sợ."

Nếu không phải đánh không lại y… Sầm Chân nắm chặt con dao găm ở eo, lại cố nén buông ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ký túc xá riêng của mình không ngủ, cứ phải ngồi một đêm ở chỗ tôi…"

"Ý cậu là chuẩn bị chừa nửa giường cho tôi?"

"Không hề."

"… Hừ." Liên Ngự lẩm bẩm một câu keo kiệt, cúi đầu bấm vài cái trên thiết bị đầu cuối, kéo ra một tấm bản đồ lớn, rồi dùng ngón trỏ và ngón cái nhẹ nhàng kéo rộng, bản đồ đầy dữ liệu cứ thế được phóng lớn chiếu lên tường trắng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!