Vì Sầm Chân vốn là một học sinh hiếm khi trốn học, nên Liên Ngự cũng bắt đầu cuộc sống học hành "chăm chỉ" của riêng mình. Biểu hiện cụ thể chính là: trên lớp thì ngồi cạnh Sầm Chân chơi điện thoại, tan học thì trong thư viện ngồi cạnh Sầm Chân chơi máy tính bảng.
Y như thể bỗng nhiên bật công tắc gì đó, hăng hái tham gia các hoạt động của đủ loại câu lạc bộ trong trường, thậm chí còn nhất thời hứng chí đi tranh cử chức Chủ tịch Hội sinh viên. Khi ngồi trong ký túc xá viết bản phát biểu tranh cử toàn trường, Phan Bạn suýt nữa xúc động đến khóc, gọi điện về nhà khoe với mẹ rằng bạn cùng phòng của mình là một nhân vật lợi hại vô cùng.
Sầm Chân buồn ngủ đến nỗi mí mắt run rẩy, vậy mà vẫn bị ép phải gắng gượng tinh thần nghe Liên Ngự tập dượt diễn văn ngay trước mặt.
"Cậu giết người còn chẳng nghiêm túc thế này."
"Giết người thì có gì khó, sao mà so với tranh cử Chủ tịch Hội sinh viên được?"
Sầm Chân không trả lời nổi, chỉ đành tiếp tục cùng Liên Ngự thức trắng đêm. Nhưng sự nhẫn nại nào rồi cũng cạn kiệt, đến tận ba giờ sáng, Liên Ngự vẫn không chịu ngủ, còn nói là căng thẳng, chui vào chăn của Sầm Chân quấy rầy yên tĩnh, khiến Sầm Chân không nhịn được, nghiến răng, một tay đặt lên gáy y.
Liên Ngự khựng người, lát sau khẽ thì thầm: "Cậu đang… an ủi tôi sao?"
"Liên Ngự, tuần trước tôi lại mơ thấy một giấc mơ, liên quan đến cậu."
Trong phòng ngủ vô cùng yên ắng, Diêu Kim và Phan Bạn vốn không có thói quen xấu như ngáy hay nghiến răng, dẫu sao cũng là nam chính trong tiểu thuyết, theo lẽ thường thì ngay cả đi vệ sinh cũng chẳng có mấy đoạn thừa. Bên tai chỉ còn giọng nói điềm đạm, lạnh lẽo của Sầm Chân, nghe kỹ còn có thể nhận ra hơi thở bỗng nặng nề của Liên Ngự.
"Trong mơ cậu…" Sầm Chân đưa tay chạm nhẹ vào môi Liên Ngự, ánh mắt mông lung, tựa như chưa tỉnh hẳn, "răng rất sắc, cắn vào gáy tôi, nói rằng một giây cũng chờ không nổi."
Anh mơ màng hỏi: "Tại sao… tại sao lại cắn tôi?"
Sầm Chân có lẽ không biết dáng vẻ lúc này của anh sát thương cỡ nào, ai mà cưỡng lại nổi vẻ lạnh nhạt của mỹ nhân khi bỗng trở nên đáng yêu trái ngược thế kia? Giọng nói khàn khàn, lông mi khẽ run, suýt nữa khiến Liên Ngự thật sự bùng phát "d*c v*ng đánh dấu" vô căn cứ.
Kết quả là Liên Ngự nhất thời nóng đầu, nghiêm túc đáp: "Đó là đánh dấu, đánh dấu vĩnh viễn của lính gác dành cho dẫn đường. Từ nay về sau, cậu chính là dẫn đường của tôi."
Sầm Chân chẳng nghe lọt chữ nào, chỉ mơ mơ hồ hồ gật gù, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Sáng hôm sau, Sầm Chân lờ mờ cảm thấy tối qua Liên Ngự đã nói với mình điều gì đó rất quan trọng, nhưng nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi, chỉ còn ấn tượng là Liên Ngự dường như đã "thú thật" gì đó.
…Nói rằng y năm xưa từng là "người gác cổng"???
Nhờ gương mặt ưa nhìn, giao tiếp giỏi, thêm điểm số cao, Liên Ngự thật sự nghịch cảnh lội ngược dòng, đánh bại các đàn anh năm trên để giành chức Chủ tịch Hội sinh viên. Toàn bộ thành viên ký túc đều khó hiểu không thôi, nhưng điều đó không cản trở Diêu Kim hào phóng vung tay, mời toàn bộ bạn cùng chuyên ngành đi ăn một bữa.
Trong lúc đi vệ sinh giữa tiệc, hắn tình cờ thấy ở góc khuất, Liên Ngự đang ép Sầm Chân vào tường hôn, mà bên kia bóng tối lại có Phan Bạn đang lấy tay che miệng, không dám lên tiếng. Hai người chạm mắt, Phan Bạn bĩu môi ra hiệu "suỵt", Diêu Kim bỗng cũng nảy sinh xung động muốn lao đến hôn.
Nhưng hắn không dám…
Dĩ nhiên, nếu hắn dám thì tình tiết truyện cũng sẽ chẳng lê thê dài dòng như băng phiến thế này.
Sau nụ hôn, Liên Ngự khẽ vuốt gương mặt Sầm Chân, hỏi gần đây anh có lại mơ thấy gì không. Sầm Chân th* d*c, nhìn hắn: "Cậu muốn tôi mơ thấy gì?"
"Diễn biến tiếp theo ấy, tôi rất tò mò trong mơ chúng ta sống thế nào."
Sầm Chân quả thực đã mơ, nhưng không định nói ra lúc này. Anh muốn giữ lại làm át chủ bài, chờ đến khi Liên Ngự lại quấy phá ầm ĩ thì mang ra dùng.
Liên Ngự nào đoán không ra? Y hơi bất mãn, ôm chặt eo Sầm Chân: "Tôi muốn ăn kem matcha, cậu đi mua cho tôi."
"Tự đi mua."
"Cậu là bạn trai tôi đấy, chẳng lẽ không nên cưng chiều tôi chút sao?"
"Tôi cũng là hoàng tử bé, tôi cũng muốn được cưng chiều." Sầm Chân trơ trẽn thốt ra câu xấu hổ này, mí mắt chẳng thèm chớp lấy một cái.
"Tôi còn chưa đủ chiều cậu chắc??" Liên Ngự lại hôn anh mấy cái, làm nũng: "Tôi muốn ăn kem matcha."
"Tôi cũng muốn ăn."
"…Cho cậu thêm một cơ hội sửa lại câu trả lời."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!