Chương 105: Ngoại truyện 5

Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng có lẽ Sầm Chân cũng có được một cuốn sách, mà nội dung trong đó chính là câu chuyện của thế giới nguyên bản thuộc về anh; hoặc cũng có thể Sầm Chân vốn dĩ giống hệt Liên Ngự, cùng từ tinh cầu Đặc Chủng xuyên đến, nên biết rõ thân phận "lính gác hắc ám 1802" của y.

Nếu Sầm Chân thật sự là một dẫn đường thì tốt biết mấy, Liên Ngự nghĩ ác độc như vậy. Anh mà dám thốt ra lời nói dối trắng trợn về việc "đánh dấu tạm thời" y, thì y nhất định sẽ dùng nanh hung hăng cắn xuyên qua sau gáy anh, đem toàn bộ pheromone của lính gác tiêm vào, để lại trên người anh mùi vị vĩnh viễn không thể xóa bỏ.

Đánh dấu cậu ta, chiếm hữu cậu ta, để cậu ta hiểu rằng lời nói dối động trời ấy đáng ghét đến mức nào!

Càng nghĩ Liên Ngự càng vui vẻ, bất luận rốt cuộc Sầm Chân là ai, việc anh đưa ra chuyện "đánh dấu tạm thời" – điều mà Liên Ngự chưa từng nói với bất kỳ ai, cũng không hề tồn tại trong thế giới con người – đã đủ để chứng minh anh quan trọng đến mức khiến y phải nghiêm túc, cầm cái đục nhỏ gõ từng chút phá vỡ lớp băng lạnh trên người anh, rồi tùy ý nhào nặn lớp mềm yếu bên trong thành hình dáng y yêu thích.

Tối hôm đó, Liên Ngự lên mạng đặt mua một bộ máy tính mới. Thấy trong nhà Sầm Chân hầu như chẳng có gì, y tiện tay mua luôn cả bàn ghế, yêu cầu giao gấp, lại thuê người lắp mạng cáp quang.

Trong suốt quá trình nhân viên lắp đặt tới nhà, Sầm Chân căng thẳng như dây cung, như thể sẵn sàng một dao cắt đứt cổ họng đối phương bất cứ lúc nào. Liên Ngự nhìn thấy thì cảm thấy thú vị, nghiêng người tựa hờ vào khung cửa, nói: "Cậu đang rảnh mà cứ căng như thế, sao không nghĩ thử buổi trưa ăn gì đi? Cậu có thấy ngượng khi để bạn trai mình ăn mì gói nữa không?"

Cô gái học việc đi sau thợ kéo dây nghe vậy liền nhìn qua nhìn lại giữa Sầm Chân và Liên Ngự mấy lần.

Sầm Chân chưa bao giờ dễ dãi tới mức Liên Ngự nói có thể giúp anh giải quyết mọi vấn đề là anh liền bỏ qua, tiếp tục ăn uống như thường. Tối hôm đó, anh nấu cho Liên Ngự một bát mì sợi, thêm năm quả trứng ốp, ba cây xúc xích và ít rau xanh, đựng trong cái tô to, bưng đến trước mặt Liên Ngự – kẻ đang ngồi gõ bàn phím lạch cạch trước màn hình.

Liên Ngự nhướng mày, cố ý tỏ vẻ kiêu căng: "Chỉ có thế này thôi à?"

"Ăn thì ăn, không ăn thì thôi." Sầm Chân cũng trở lại bàn ăn, bắt đầu dùng bữa của mình. Một khắc sau, Liên Ngự đã cầm cái tô trống không l**m sạch bưng ra, ngáp dài: "Không tra ra được gì, mấy lão già đó, có khi vẫn đang dùng lửa sói khói để truyền tin. Ngoài thông tin nhập cảnh và chi tiêu thì trên mạng không có gì, ngay cả lịch sử gọi điện cũng trống rỗng."

Sầm Chân cầm nước rửa chén và giẻ lau, im lặng lắng nghe, không đưa ra ý kiến nào.

"Nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được tôi, cậu cứ yên tâm đi." Liên Ngự lại ngáp một cái, "Tôi về phòng ngủ một lát, cậu cứ tự nhiên."

"…" Sầm Chân cất bát đũa đã rửa sạch vào tủ, lạnh giọng: "Đây là nhà tôi."

"Tôi biết chứ."

"Cậu phải ngủ sofa."

"Đâu có đạo lý để khách ngủ sofa, hơn nữa tôi còn sắp là ân nhân cứu mạng kiêm bạn trai đầu đời của cậu. Hôm qua tôi đã ngủ sofa rồi, mỗi người một lần, lần này cũng nên tới lượt cậu chứ."

"Liên—"

"Hoặc là cậu vào ngủ cùng tôi, ngủ ngon nhé, Anatoli Jeria."

Động tác lau tay của Sầm Chân chợt khựng lại, anh quay phắt đầu: "Sao cậu biết——"

"Đã nói rồi, tôi là dân chuyên nghiệp mà." Liên Ngự tâm trạng vui vẻ, đóng cửa lại.

Cuối cùng, Sầm Chân đành bất lực trải vội hai lớp chăn mỏng trên sofa rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn. Anh cứ tưởng mình đủ cảnh giác, tai vẫn lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nhưng mãi đến khi gần hai giờ sáng Liên Ngự lấm lem bụi đất mở cửa bước vào, anh mới phát hiện bản thân thậm chí không biết y ra ngoài từ lúc nào.

"Đừng lo, tôi trèo cửa sổ ra, cậu không biết cũng bình thường, đừng nghi ngờ cuộc đời, cậu không hề ngủ say như heo đâu." Liên Ngự lại dùng thứ "thuật đọc tâm" kỳ quặc kia, Sầm Chân chưa nói gì y đã tự động trả lời những thắc mắc trong lòng… còn kèm thêm một đống lời thừa thãi.

Sầm Chân bị nghẹn đến khó chịu. Do tính cách bẩm sinh cộng thêm trải nghiệm thời nhỏ, anh chưa từng bị ai khiến tâm lý rối loạn như thế, giờ đây thật sự có phần không biết phải làm gì với Liên Ngự.

"Đêm hôm cậu ra ngoài làm gì?" Sầm Chân lạnh mặt hỏi. Liên Ngự khóa cửa, cười tươi đáp: "Trên mạng tra không ra, tôi đành phải trực tiếp đi hỏi bọn chúng."

Sầm Chân: "……"

Liên Ngự vỗ lên lưng anh một cái, con dao găm phòng thân của Sầm Chân liền rơi vào tay y. Hành động ấy khiến Sầm Chân toát lạnh sống lưng, thầm nghĩ nếu thật sự đối đầu với Liên Ngự, e rằng mình chết cũng chẳng biết chết thế nào.

Thật đáng thương cho chàng trai hai mươi tuổi, lại bị một phần tử kh*ng b* thực chất đã ngoài năm mươi dắt mũi trong lòng bàn tay.

"Con người mà, đều phải ngủ. Cậu lại tỏ ra yếu ớt vô hại thế này, tối nay theo dõi cậu chỉ có hai đứa ngủ trong xe. Tôi chỉ việc chờ một tên đi vệ sinh, đánh ngất lôi đi, thế là biết hết."

"Yếu ớt vô hại" Sầm Chân: "……"

"À, nhưng tôi cũng chẳng xử lý hậu quả gì đâu, người tôi không giết, chắc bọn chúng cũng thấy không ổn. Hoặc rút lui, hoặc dứt khoát liều lĩnh kéo đến tận cửa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!