Chương 103: Ngoại truyện 3

Sầm Chân không nói gì, chỉ nhìn thấy môn bắn súng xuất hiện trong bảng đăng ký học phần thì khẽ gật đầu. Anh không để ý đến ánh mắt sâu thẳm như vực của Liên Ngự từ phía trên, cũng không thể biết lúc này trong đầu y đang nghĩ gì.

Việc Sầm Chân chịu khó tìm đến ký túc xá có mạng ổn định để đăng ký môn học, điều đó vốn đã thể hiện rõ thái độ của anh. Trong nguyên tác, Sầm Chân lớn lên ở vùng biên giới Nga, từ nhỏ đã mang súng bên người hành động, một người như vậy thì không thể không yêu thích súng. Nhưng ở trong nước, súng ống chịu sự quản chế, lại thêm hoàn cảnh nghèo khó, thường ngày anh chắc chắn không có tiền rảnh rỗi để vào câu lạc bộ bắn súng, cho nên anh tất sẽ vô cùng chú ý đến môn học bắn súng mới mở ở trường.

Theo tính cách của Sầm Chân, nợ nhân tình chính là việc phiền toái nhất. Trước đó suốt cả học kỳ, anh nói với Liên Ngự chưa đến năm câu. Nếu không phải do Diêu Kim và Phan Bạn khuyên nhủ đủ điều, ngay cả nhóm WeChat ký túc xá anh cũng chẳng buồn tham gia. Một người như vậy, thế mà vì môn bắn súng lại phá lệ đồng ý để Liên Ngự giúp anh đăng ký, thậm chí khi Liên Ngự đùa rằng anh nợ y một nhân tình, anh cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Liên Ngự cho rằng Sầm Chân tuyệt đối là nghiêm túc, anh thật sự tin mình đã nợ y một món, và sau này sẽ nghiêm chỉnh trả lại.

Một tuần sau, tiết học bắn súng đầu tiên. Theo thường lệ sẽ là lý thuyết, nhưng giảng viên lại bảo ai từng có kinh nghiệm bắn súng thì giơ tay, để thử bắn mấy phát xem tình hình.

Bên dưới lác đác có năm cánh tay đưa lên, trong đó có cả Sầm Chân và Liên Ngự. Sầm Chân lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, rồi lại nhạt nhẽo thu hồi tầm mắt.

Thực ra Liên Ngự hiểu rất rõ hàm ý trong ánh mắt ấy. Sầm Chân là người từ nhỏ đã cầm súng thật mà lớn, hơn nữa còn có thiên phú về súng, sự khác biệt đó khiến anh kiêu ngạo. Ba người giơ tay khác cũng xác thực chứng minh sự tự tin của Sầm Chân không phải vô cớ. Nhưng đến khi Liên Ngự cầm súng lên, chỉ một tư thế đã khiến ánh mắt của Sầm Chân biến đổi.

Không cần quay đầu, Liên Ngự cũng biết tầm mắt của Sầm Chân chắc chắn đã khóa chặt lấy y. Cảm giác ấy khiến y không kìm được hưng phấn, máu trong cơ thể như sôi trào. Giảng viên cũng không kìm nổi tán thưởng một câu, còn bảo những sinh viên khác: "Đây mới đúng dáng bắn chứ."

Dù so với súng trên tinh cầu Đặc Chủng, khẩu súng trong tay y chẳng khác gì đồ chơi trẻ con, nhưng Liên Ngự vẫn không tránh khỏi tập trung nghiêm túc. Bắn súng sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy của y, dù nhiều năm không chiến đấu, chỉ bằng trí nhớ cơ bắp, y vẫn có thể nhắm đâu trúng đó, thậm chí nhắm mắt cũng không sai.

Tan học, giảng viên đặc biệt giữ lại Liên Ngự và Sầm Chân, bảo rằng sau này hai người cứ chọn súng sang một bên mà bắn, khỏi cần nghe giảng hay tập luyện, cuối kỳ trực tiếp cho điểm tối đa, nếu có thắc mắc thì ông ta sẽ đến nhờ chỉ giáo.

Trên đường về ký túc xá, Liên Ngự vừa nhớ tới vẻ mặt của giảng viên đã cười run cả người, còn Sầm Chân hiếm khi mở miệng hỏi một câu: "Cậu học bắn súng ở đâu vậy?"

"Hửm?" Liên Ngự xoa xoa gương mặt cười cứng đờ, ghé sát vai anh hỏi: "Sao, rất tò mò về tôi à?"

Câu này y nói cực kỳ mờ ám, cố ý biến một câu nghiêm túc thành ngả ngớn. Bình thường Phan Bạn là người trò chuyện với y nhiều nhất, nhưng Liên Ngự chưa từng trêu ghẹo cậu ta thế này, Diêu Kim thì càng miễn bàn.

Có những người, trời sinh đã không giống nhau.

——Chỉ là Liên Ngự vẫn chưa nghĩ theo hướng đó.

Sầm Chân dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ lệch, anh chỉ cho rằng Liên Ngự với ai cũng chẳng đứng đắn như vậy. "Không muốn nói thì thôi." Anh chỉ là nhất thời hiếu kỳ mà thôi, cũng chẳng có ý nhất quyết hỏi cho bằng được.

"Thế còn cậu? Cậu học từ đâu?"

"Thầy của tôi."

"Ồ, nói mà chẳng khác gì chưa nói hết."

"……" Sầm Chân nghẹn một chút, cảm thấy vô cùng cần thiết phải cách xa người này, thế là anh lặng lẽ tăng tốc bước chân, như tránh tà mà kéo dài khoảng cách với Liên Ngự.

Liên Ngự: "……"

Dù đã có lớp bắn súng kéo lại, nhưng mối quan hệ của hai người cũng chẳng vì thế mà thân thiết hơn. Trái lại, Diêu Kim và Phan Bạn hai nhân vật chính lại dần nhìn nhau thuận mắt, mở màn cho một giai đoạn âm thầm thầm mến trong đời sống học đường.

Không còn vai pháo hôi "bạn cùng lớp thầm mến thụ", cốt truyện của tiểu thuyết vẫn tiến triển thuận lợi. Điểm duy nhất không hài hòa là Phan Bạn bám chặt vai "ngây thơ ngu ngốc" của mình, luôn nghĩ quẩn, kéo Liên Ngự ra ngoài nghe cậu ta giãi bày trái tim thiếu niên hồng hồng. Liên Ngự nghe mà phát đau dạ dày, dứt khoát chuyển sang "trả ngược", bày cho Phan Bạn một đống chủ ý xấu, ngày ngày phá tình cảm của nam chính, gây ra vô số hiểu lầm rắc rối.

Dù chẳng nhận được thù lao phản diện, y vẫn làm sạch sẽ mọi việc vốn thuộc phần việc của phản diện.

Thế nhưng cho dù vậy, tình cảm giữa Diêu Kim và Phan Bạn vẫn dần dần nóng lên. Quả thật không thốt lên một câu "tình yêu chân chính" là không được.

Đôi khi nhìn thấy hai người đỏ mặt tim đập, thử thăm dò tình cảm của đối phương, Liên Ngự liền nghĩ, sau này nếu mình muốn yêu đương, chắc chắn sẽ không phiền phức như thế.

Một ngày tỏ tình, hai ngày nắm tay, ba ngày đã có con.

Đáng thương thay Liên Ngự sống ba đời, vẫn chưa từng yêu một lần: đời thứ nhất bận rộn sống sót, đời thứ hai bận báo thù, đời thứ ba thì vô dục vô cầu, cuộc sống viên mãn——biết đâu lần này thật sự có thể đàng hoàng yêu một lần, an nhiên hưởng hết tuổi già?

Học kỳ hai năm nhất cũng nhanh chóng trôi qua trong những ngày chơi máy tính.

Trước kỳ thi cuối kỳ, công tử nhà giàu Diêu Kim đề nghị sau khi nghỉ hè cả ký túc xá đi trượt tuyết một chuyến k*ch th*ch lòng người, toàn bộ chi phí do cậu ta chi trả. Mục đích chính là để đi cùng Phan Bạn, còn hai người còn lại thì chỉ để che giấu động cơ "xấu xa" kia mà thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!