3
Dương Trường Giang dù sao cũng chỉ là dị năng giả hệ lực lượng, cũng không có ưu thế gì ở phương diện tốc độ, lại phải mang theo hai người, rất nhanh đã bị đàn gián đuổi kịp.
3
Dương Trường Giang cắn răng, buông lỏng bàn tay đang nắm người bên cạnh, quát lên, "Tường đất!"
Người kia theo bản năng làm theo, 'soát' tường đất nhanh chóng được dựng lên từ dưới đất, ngăn cản đàn gián trong nháy mắt.
Đúng vậy, chỉ một cái chớp mắt
Ngay sau đó, đại quân con gián trực tiếp giẫm lên tường đất như giẫm trên đất bằng, rất nhanh lại đuổi kịp bọn họ. Tường đất người này dựng không thể so sánh được với tường băng của Tề Nhạc, nếu đám gián gặp phải tường băng thì lập tức sẽ bị đông lạnh thành từng khối băng, nhưng lúc này hiện lên là tường đất, hầu như cũng không gây áp lực gì.
Người kia thấy thế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, muốn rút lui khỏi đó cũng đã không còn kịp, ngay tại lúc bức tường đất bị đàn gián bao phủ hoàn toàn, hắn quay đầu thoáng nhìn qua phương hướng Dương Trường Giang lại phát hiện căn phản không còn thân ảnh Dương Trường Giang đâu.
Hắn chợt hiểu ra, vừa rồi căn bản là Dương Trường Giang cố ý khiến hắn dừng lại để kéo dài thời gian ngán chân đàn gián, hắn tuyệt vọng phẫn nộ rống giận ra một tiếng, sau đó cũng đi theo bước chân Từ Giai Ny.
Có người câu giờ, Dương Trường Giang lại chạy kéo ra được một khoảng, rốt cuộc cũng đuổi kịp bọn người Tề Nhạc, đến được địa điểm tập hợp. Dương Trường Giang quay đầu nhìn thoáng qua đại quân gián đông nghìn nghịt, sắc mặt trở nên xanh mét, không nói hai lời liền khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi nơi đã bị tang thi động vật chiếm đóng này.
Căn cứ đưa thông tin tình báo sai về nhiệm vụ lần này, làm hại hắn tổn thất nhiều đội viên như vậy, dù cho có không hoàn thành nhiệm vụ đi chăng nữa thì căn cứ cũng phải bồi thường cho bọn họ. Về phần bọn người Thôi Chí và Sở Tử Khiên căn bản không nằm trong phạm vi quan tâm của hắn, điều cần lo lắng hiện tại là nhanh chóng thoát khỏi cái nơi địa ngục này trở về căn cứ.
Tề Nhạc nhìn Dương Trường Giang lái xe rời đi vô cùng gọn gàn, trong mắt hiện lên tia khinh thường, trong làm thầm mắng một tiếng phế vật!
Tề Nhạc lại không có chạy trốn mà là trấn định đứng tại chỗ, nhìn đại quân gián như thủy triều màu đen ngày càng đến gần. Thành viên trong đội Tề Nhạc cũng không có ý lùi bước, bọn họ chỉ im lặng đứng sau lưng Tề Nhạc, đối với đội trường của mình vô cùng tin tưởng. Vương Anh cũng trầm mặc đứng yên tại chỗ, ánh mắt kiên định nhìn chăm chú về trước.
Bọn họ đều hiểu được, nếu như không giải quyết dứt điểm đàn gián đông nghìn nghịt như thuỷ triều kia, nói không chừng chúng nó sẽ đuổi theo bọn họ về tận căn cứ. Căn cứ nhiều người như vậy lại dưới tình huống không phòng bị mà phải gánh chịu một số lượng gián tang thi kinh người như vậy tấn công, hậu quả cũng không cần nghĩ cũng biết.
1
Ngay tại lúc đám gián chỉ còn cách bọn họ một mét, Tề Nhạc ra tay!
"Hừ!" Tề Nhạc gầm nhẹ một tiếng, hai tay vung ra, hàn khí cực mạnh tràn ra từ hai lòng bàn tay, đem tất cả vật sống trước mặt lập tứ đông lại thành khối băng, trong phạm vi mười mét toàn bộ đều bị biến thành một vùng băng tuyết.
Đàn gián tổn thất tám mười phần trăm, số còn lại từ từ chậm dần, cũng không biết có phải là chúng cảm ứng được nguy hiểm ở phía trước hay không mà tất cả những con còn lại đều quay đầu chạy trốn.
Sau khi đàn gián biến mất không còn một con, thân thể thẳng đứng của Tề Nhạc đột nhiên lắc lư rồi ngã về trước, hắn vương tay chống xuống đất mới không té ngã mà quỳ một gối thở hồng hộc.
"Anh Tề!" Đội viên bên cạnh lập tức tiến lên muốn đỡ hắn, Tề Nhạc khoát tay để bọn họ ngừng lại.
Ngực Tề Nhạc phập phồng kịch liệt, sắc mặt trắng đến phát sợ, chiêu vừa rồi hầu như hao hết dị năng trong cơ thể, hiện tại hắn đang trong trạng thái suy yếu. Chiêu thức vừa rồi là vào thời điểm đột phá cấp ba tối qua hắn vừa lĩnh hội được, có thể trong nháy mắt đem dị năng trong cơ thể vận dụng đến mức cao nhất. Đây cũng là lần đầu tiên hắn đem ra sử dụng, không nghĩ tới lại hao tốn năng lượng nhiều như vậy, nếu như đám gián còn lại không bỏ chạy thì chỉ sợ bọn họ dữ nhiều lành ít.
Tề Nhạc sắc mặt ngưng trọng nhìn phương hướng đàn gián chạy đi, sự vui sướng vì tìm được đường sống trong chỗ chết dần rút đi, còn lại cũng chỉ là sự lo lắng vô tận và khủng hoảng. Đàn gián này tuy cũng bị lây nhiễm nhưng hình như cũng không hề giống như tang thi mất đi nhân tính, không còn suy nghĩ.
Con người sau khi bị nhiễm virus, đầu tiên là sẽ có triệu chứng, sau khi chết đi mới biến thành một cái xác không hồn như tang thi. Bọn họ họ hành động đều dựa vào bản năng, chỉ biết tấn công và thoả mãn cơn đói, hầu như không biết tránh né nguy hiểm. Nhưng đàn gián này lại không như vậy, chúng nó vẫn như trước bảo trì tập tính bầy đàn, bên cạnh đó còn biết tránh né nguy hiểm.
Virus lây nhiễm hầu như chỉ thay đổi cơ thể và thể hiện triệu chứng bệnh tật lên người chúng nó, khiến chúng nó càng trở nên mạnh mẽ hơn mà không phải là giết chết chúng.
Tang thi là những thi thể có thể hoạt động, bọn họ không có năng lực sinh sản nhưng những con gián đó lại có thể xem như những người mang theo mầm bệnh virus, không phải chỉ là thi thể mà rõ ràng là một cơ thể sống. Trong chiến đấu, chỉ cần bị thương nặng thì sẽ lập tức chết đi, không giống như tang thi chỉ khi huỷ phần đầu mới hoàn toàn làm bọn chúng ngừng mọi hoạt động.
Đàn giản hoàn toàn giữ nguyên tập tính ban đầu, thậm chí còn có khả năng giữ lại năng lực sinh sản! Sức sinh sản của loài gián luôn rất kinh người, được gán với biệt danh tiểu cường, ý nghĩa đánh mãi không chết, sức sống mạnh mẽ vô cùng. Cũng có người từng tưởng tượng, nếu như địa cầu thật sự bị huỷ diệt, thì sinh vật cuối cùng còn có thể còn tồn tại trên thế giới nhất định là loài gián.
12
Bọn chúng có tốc độ nhanh, hình thể nhỏ, lực hành động kinh người, có thể bất ngờ tấn công con người, chỉ cần bị chúng nó cắn một nhát thì lập tức sẽ bị nhiễm mầm bệnh virus tang thi, ứng cử viên mới trong tập đoàn tang thi. Nếu để chúng nó tiếp tục phát triển, Tề Nhạc quả thực không dám tưởng tượng những tai ương mà loài người sắp sửa phải đối mặt trong tương lai là cỡ nào nguy hiểm, cỡ nào khủng bố!
Lúc này, Tề Nhạc lại nghe được một trận tiếng bước chân, hẳn là những người khác đi đến đây, hắn hít sâu một hơi chậm rãi đứng dậy.
Người đang đi đến hiển nhiên là đội ngũ củaSở Tử Khiên và Lục Văn Ngạn, hầu như đám người bọn họ trên người ai nấy cũng đều loang lổ vết máu họ, rõ ràng là đã trải qua chiến đấu kịch liệt. Bọn họ tuy nhìn chật vật nhưng ánh mắt đều sáng ngời, vẻ mặt khó nén được sự hưng phấn, hiễn nhiên là bộ dáng càng đánh càng hăng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!