Chương 42: ♥chương 41

Vì thõa mãn yêu cầu của nhóc con và cũng là để thõa mãn nhu cầu của phần đông động vật ăn thịt ở đây. Lục Văn Ngạn đem những món mặn trong thực đơn đều chọn ra một phần.

Thiếu niên phụ trách kiểm lại danh sách món ăn rậm rạp trên giấy, tay có chút phát rung, hắn thật cẩn thận hỏi, "Tổng cộng là 160 tinh thạch, không biết các vị có thể trả trước hay không?"

"Tốt." Lục Văn Ngạn đáp ứng đặc biệt sảng khoái, làm bộ đưa tay vào túi, mở ra ô chứa hệ thống chuẩn bị lấy ra 160 khối tinh thạch để trả, nào ngờ khi hắn nhìn vào số lượng tinh thạch bên trong, ánh mắt đột nhiên hơi trừng lớn. Hắn nhớ rõ ràng trong túi đồ hệ thống của hắn có đến 1000 tinh thạch cấp một, làm thế nào mà hiện tại chỉ còn lại 200 viên? Tinh thạch của hắn đâu rồi? Chẳng lẽ bị hệ thống ăn mất rồi sao?!

Cảm giác được nội tâm Lục Văn Ngạn đang dao động phát điên, màn hình hệ thống hiệu ra thông báo, chỉ có một hàng chữ.

[Hệ thống] Học mới hoặc thăng cấp kỹ năng cần khấu trừ 100 khối tinh thạch.

Lục Văn Ngạn thiếu chút nữa phun ra ngụm máu, hệ thống gạt người này!!! Bởi vì bản thân hắn bình thường không cần sử dụng đến tinh thạch, lúc đưa cho bọn Sở Tử Khiêm cũng là lấy tinh thạch cấp 2 cho nên vốn cũng không có quá chú ý đến số lượng tinh thạch cấp 1. Không nghĩ đến đống tinh thạch cực khổ tích cóp lâu như vậy lại bị hệ thống khấu trừ mất một khoảng lớn! Việc thăng cấp phải cần tinh thạch quan trọng vậy sao không nói sớm?!

Tâm tình Lục Văn Ngạn như vậy kỳ thật đều là do lúc trước chỉ là một người dân bình thường, sau khi cha mẹ qua đời hắn phải dựa vào tiền bảo hiểm để sống, tuy rằng khi đó hắn còn nhỏ tuổi nhưng đạo lý miệng ăn núi lở này hắn vẫn biết, khi đó chính mình rất hạn chế chi tiêu, đến mức hận không thể chia một đồng thành hai đồng. Tập tành như thế mãi cho đến sau khi hắn bắt đầu đi làm, có thu nhập mới bắt đầu cải thiện được một chút nhưng hắn vẫn rất khống chế việc tiêu tiền của mình.

Hiện tại tinh thach đối Lục Văn Ngạn mà nói cũng như khái niệm đồng nhân dân tệ lúc trước, bây giờ hắn cảm thấy bản thân mình như đang đứng giữa tầng lớp giai cấp trung lưu lập tức rớt xuống thành bần nông và trung nông. Cảm nhận nguy cơ của một dân chúng tầm thường lúc nào cũng vô cớ buồn lo chợt thổi quét qua tâm trí hắn, làm hắn lập tức hoảng hốt lên.

Mọi người thấy sắc mặt hắn khác thường liền nghĩ tinh thạch hắn mang theo trên người không đủ, liền cũng lúc xoay người lấy túi tiền, móc ra đều là tinh thạch, ngay cả tiểu Đường Ngọc cũng nhịn đau lấy ra hai viên tinh thạch.

"Các người làm gì? Đều cất hết đi, để tôi trả được rồi!" Lục Văn Ngạn thấy thế nhanh chóng đem ngụm máu nuốt xuống, móc ra 160 viên tinh thạch, tuy là bị hệ thống lừa tiền một phen nhưng tiền cơm tốt xấu gì vẫn có thể trả nổi.

Thiếu niên trừng mắt nhìn một đống lớn tinh thạch, ánh mắt như có tia sáng bắn thẳng đến, tinh thạch quý giá như vậy trong tay bọn họ cứ như đậu phộng không bằng, tuỳ tiện bóc một chút liền ra một bó to. Đến 160 viên! Bằng với doanh thu cả một ngày của nhà hàng!

Những nhân viên phục vụ như bọn họ đều là dựa vào trích phần trăm mà nhận tiền lương, mỗi ngày một bàn ăn, bọn họ chỉ có thể nhận được 10% phí phục vụ. Chỉ biết là phục vụ những vị khách này ngày hôm nay, hắn có thể thu vào đến 16 viên tinh thạch! Bằng với chi tiêu nửa tháng của hắn và hai người ông.

Áp lực trong lòng được giải toả, thiếu niên mừng như điên đem tinh hạch cẩn thận cất vào túi liền bay nhanh đi ra ngoài nhanh chóng gọi món ăn cho khách quý.

Lục Văn Ngạn nhìn lại tui đồ hệ thống, tinh thạch còn lại không bao nhiêu không nói, hiện tại tinh thạch cấp 1 hắn chỉ còn 68 viên, tinh thạch cấp hai chỉ còn 32 viên, thật sự là thiếu thốn đến đáng thương.

Đại khái là biết có khách quý đến nên tốc độ phòng bếp làm đồ ăn đặc biệt nhanh chóng, không bao lâu trên bàn liền được lục tục mang lên đủ loại hương vị thức ăn, khách sạn tặng mỗi người một chén cơm trắng. Bưng bát cơm, Lục Văn Ngạn không để ý đến hình tường mà ăn lấy ăn để, mỗi một ngụm đều là đau lòng nhỏ máu. Trên bàn ăn này đều là công sức của hắn nha!

Tuyệt đối không thể lãng phí!

4

May mà những người này cũng là nhiều ngày không được ăn một bữa đàng hoàng, thấy đồ ăn ngon miệng nhiều như vậy cũng đều không còn chút phong độ mà vùi đầu cần cù gặm nhắm nên không ai phát hiện Lục Văn Ngạn khác thường.

Thời điểm mọi người đang ăn ngon lành, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ầm ĩ, mơ hồ nghe được giọng một người đàn ông đang lớn tiếng chửi bậy.

"Bên ngoài sao thế?" Phòng riêng này được bố trí tỉ mỉ qua, tuy không thể so với những nhà hàng trước mạt thế nhưng hiệu quả cách âm không tệ, nghe âm thanh la hét ầm ĩ bên ngoài làm khẩu vị bọn họ cũng bị ảnh hưởng.

"Thật xin lỗi các vị, tôi lập tức ra ngoài xem ngay." Thiếu niên chạy nhanh ra ngoài xem xét tình hình.

Thiếu niên quay trở lại rất nhanh, có chút ngượng ngùng giải thích, "Bên ngoài có một vị khách gọi một món ăn giống các vị, người đó đối với sự ưu tiên thứ tự mang thức ăn lên có chút dị nghị, chúng tôi đang xử lý."

Hắn vừa nói như vậy, bọn họ lập tức hiểu được, nói không chừng phòng bếp lo làm thức ăn cho bọn hắn nên chưa kịp làm cho người khác.

"Có chút việc nhỏ như vậy có gì tốt, cứ đem món ăn đó đem cho người đó trước là được, chúng tôi không sao." Trên bàn nhiều đồ ăn như vậy bọn họ còn chưa ăn xong, tất nhiên là không gấp món ăn kia rồi, chỉ cần khiến người kia yên tĩnh lại là được.

Thiếu niên vừa nghe xong nhất thời mừng rỡ, liên tục nói cảm ơn rồi chạy nhanh ra ngoài.

Mọi người đang chuẩn bị trở lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm, lại nghe bên ngoài truyền đến âm thanh chén đĩa rơi vỡ xuống đất, còn có tiếng hét chói tai của phụ nữ, còn ồn ào hơn hồi nãy.

"Anh kia vừa rồi bị đánh." Đường Ngọc nhẹ giọng nói với Lục Văn Ngạn.

Lục Văn Ngạn nhất thời nhíu mi, đứng dậy mở phòng nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy một nữ phục vụ chật vật ngã trên đất, đồ ăn bưng trên tay rơi đầy một thân, còn một người cao lớn, cơ thể nhìn qua ít nhất hai trăm ký, mập mạp, tóc một màu đỏ, đang nắm tóc người thiếu niên phục vụ bọn họ mà đánh.

Phương Dương Cảnh tính tình thẳng thắng, nhất là không ưa nhất loại ỷ thế hiếp người như thế, đang muốn xoắn tay áo lên đi qua liền nghe một âm thanh lãnh liệt.

"Dừng tay."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!