Ăn xong điểm tâm, mọi người dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị xuất phát. Lúc bọn người Sở Tử Khiên và Thôi Chí đến đây đều để mở cửa xe, và xe là bọn họ chạy trực tiếp vào căn cứ sau đó đậu lại gần trạm y tế, như vậy bọn họ chỉ cần quay trở về đem xe mở ra là được. Nhưng vấn đề ở đây là những người sống sót và quân nhân Ninh Thành thì làm sao bây giờ, đến mấy chục người, nếu không có năm sáu chiếc xe căn bản không chở hết.
Ngược lại, trong căn cứ cũng có xe, nhưng không có chìa khoá bọn họ căn bản không có cách nào mở cửa xe được.
Lúc này Sở Tử Nghiên thần bí hề hề, nói có một cách. Sở Tử Khiên bên cạnh nhìn cô ấy một chút rồi mỉm cười, bảo bọn Thôi Chí cho tập trung mọi người lại, sau đó đi tới gọi Triệu Hoành Bác, Ngô Lỗi, Lưu Khoan cùng nhau đi về hướng gara.
"Văn Ngạn! Cậu đi không?" Sở Tử Khiên liếc mắt nhìn Lục Văn Ngạn.
Lục Văn Ngạn có chút kỳ quái nhìn về phía Sở Tử Khiên, Sở Tử Khiên gọi theo bọn Lưu Khoan là mỗi người sẽ lái một chiếc xe, chạy qua chạy lại mấy bận. Còn Lục Văn Ngạn từ lúc 14 tuổi thì đã luôn ngồi xe lăn, kỹ thuật lái xe gì đó, hắn thật đúng là không hề có kinh nghiệm, lúc trước hắn cũng đã nói với bọn họ là bản thân không thể lái xe, vậy thì Sở Tử Khiên sao lại còn muốn hắn theo?
Tầm mắt đảo qua, Lục Văn Ngạn liền hiểu ý hắn, vì thế nhẹ gật đầu, cùng Sở tử Khiên rời đi.
Quả nhiên, trên đường đi, Sở Tử Ngiên đi gần cạnh hắn nói lời cảm tạ, "Cảm ơn em, không ngờ cũng có ngày lão nương được làm một dị năng giả."
"Đừng khách sáo.". Lụ Văn Ngạn thật sự rất thích tính tình bộc trực, thẳng thắn của Sở Tử Nghiên, hắn có chút tò mò hỏi, "Dị năng của chị là gì vậy?"
"Lát nữa sẽ biết." Sở Tử Nghiên cố ý bỏ đá xuống giếng.
Kỳ thực Sở Tử Nghiên không nói, Lục Văn Ngạn cũng cách để biết cô ấy thức tỉnh hệ dị năng nào, chẳng qua lần này hắn thật đúng là không định làm vậy, hắn chuẩn bị thưởng thức một màn ra mắt thần bí của Sở Tử Nghiên.
Mấy người bọn họ rất nhanh đi đến gara, trước gara là cánh cửa bị khoá lại, mà trên ổ khoá là một vòng xích sắt dày cỡ hai ngón tay.
"Cửa bị khoá rồi làm sao đây? Tôi không muốn lại phải quay về mang tiểu Dương đến đâu." Triệu Hoành Bác có chút khó xử liếc nhìn cánh cửa bị khóa.
"Không cần." Sở Tử Khiên nhìn về phía Sở Tử Nghiên nói, "Chị, tới phiên chị."
Sở Tử Nghiên lộ ra tươi cười sáng lạng kiêu ngạo, đi lên một bước lấy tay cầm sợi xích lên, sau đó xảy ra một màn thần kỳ, phần xích sắt bị Sở Tử Nghiên nắm trong tay dần dần hoà tan, cuối cùng trực tiếp nhũn ra.
"Oa, chị Tử Nghiên, của chị là dị năng hệ hoả a?" Triệu Hoành Bác không hề ngốc, lập tức đoán được đó là do dị năng của Sở Tử Nghiên.
Sở Tử Nghiên mỉm cười lắc đầu, mở tay ra liền thấy sợi xích sắt cô ấy nắm trong tay kia đã biến thành một viên kim loại nhỏ, lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Sở Tử Nghiên. Đột nhiên viên kim loại như bị cái gì đó đè ép thành hình dạng một viên thuốc, sau đó lại trở thành một đó hoa ma quái, rồi cuối cùng trở thành một cái hình vuông nhỏ.
"Dựa vào cái gì! Dị năng hệ kim! Chị Tử Nghiên, chị thật là oai ngây người nha!"
Nhìn bộ dáng Triệu Hoành Bác hâm mộ ghen tị hận, Sở Tử Nghiên sang sảng cười to ra tiếng
Mấy người đi vào gara, trong căn cứ có vài chiếc xe có vẻ rắn chắc cơ bản đều xe có tám chỗ ngồi, bọn họ nhanh chóng đi tìm xăng, để lại Sở Tử Nghiên tiếp tục ở lại hiện trường sản xuất chìa khoá xe. Chỉ thấy Sở Tử Nghiên đem viên sắt trong tay nén thành cây kim rồi đẩy vào lỗ hổng trên ổ khoá, khống chế cây kim thay đổi hình dạy theo ổ khoá, liên tục thay đổi hình dạng rồi dừng.
Cuối cùng lúc rút ra đã biến thành một chiếc chìa khoá hoàn mỹ.
"Chị Tử Nghiên, chiêu này của chị thật sự quá trâu bò, khoá kiểu gì cũng không thể cản được chị."
2
Sở Tử Nghiên không lên tiếng, liếc hắn một cái, sau đó như có phép thuật mà sao chép ra năm cái chìa khoá, đưa cho bọn họ.
Năm người cùng nhau lái năm chiếc xe ra ngoài, mà Lục Văn Ngạn không lái xe cho nên ngồi trên xe Sở Tử Khiên.
Lúc bọn họ trở về, bọn người Thôi Chí cũng đem xe tập trung lại đây, mọi người đều tự giác lên xe, vừa vặn đều ngồi đầy. Bất quá Thôi Chí lại nhìn quanh kho vũ khí một chút, có chút luyến tiếc số lượng lớn vũ khí bên trong, nhưng trên xe không còn chỗ trống dư ra nên chỉ có thể chọn một ít mang theo.
Đoàn xe chuẩn bị xuất phát, vẫn như trước xe Thôi Chí đi đầu, xe Sở Tử Khiên đi sau cùng.
Sở Tử Khiên ngược lại nhớ rõ Lục Văn Ngạn có dị năng không gian, vì thế nhân cơ hội này để cho Lục Văn Ngạn lặng lẽ đi thu hết tất cả những thứ còn lại trong kho vũ khí. Súng ống đạn dược đối với thân thể cường hóa như tang thi biến dị quả thật là không có tác dụng gì, nhưng nếu là đưa cho những người thường không có dị năng sử dụng để đối phó với tang thi bình thường cũng đủ dư dả. Tại mạt thế này, đạn dược là thứ dùng một chút thì thiếu một chút, cũng không thể lãng phí được.
Đoàn xe một chiếc lại một chiếc từ căn cứ Ninh Thành đi ra ngoài, chạy về hướng Giang Thành.
(Chưa Beta~~~~ Đọc đỡ, mốt tớ lại đền cho phần sau nhé~~~~)
Phía trước bọn Trần Lâm đã tách ra khỏi, không có bóng dáng. Nghĩ đến việc bọn họ đã li khai, Thôi Chí cũng không chút vào để ý, dù gì hắn đối với những người đó cũng không quen thuộc. Về phần Sở Tử Khiên lại càng không để ý tới, không có người nào thích mang theo người mà luôn bằng mặt không bằng lòng với mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!