Mọi người nghỉ ngơi một chút tại trạm y tế, tang thi xung quanh lại càng ngày càng nhiều, hẳn là bị mùi người sống đưa tới. Trạm y tế bây giờ chỉ là một căn phòng có kết cấu đơn giản, vách tường vải bạc. Tuy rằng đội của Thôi Chí luôn ở bên ngoài giải quyết tang thi, nhưng tang thi vẫn không ngừng tiến đến đây, bọn họ dần cảm thấy áp lực. Sở Tử Khiên mang theo Triệu Hoành Bác ra ngoài thay phiên cho nhóm người Thôi Chí.
1
"Nơi này xem ra không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên sớm rời đi thôi, tiếp tục ra ngoài cứu thêm người sống sót đi." Thôi Chí quyết định rời đi, tang thi trong căn cứ Ninh Thành quả thật rất nhiều, nếu còn tiếp tục ngốc ở trong này, bọn họ có thể sẽ bị tang thi vây ở chỗ này.
"Lý Vương thì sao?" Vương Anh nhìn Lý Vương còn đang mê man hỏi.
"Để Đại Lực cõng, một hồi lại tìm chỗ an trí cho cậu ta." Đại Lực là dị năng giả hệ lực lượng của đội Thôi Chí, vóc người cao lớn, cõng theo một người tuyệt đối không có vấn đề.
"Rõ, đội trưởng."
Thôi Chí sử dụng dụng cụ thăm dò, lập tức phát hiện ra vài điểm xanh lục, một trong số đó cách họ không xa, chừng 200 mét.
"Tiểu Hắc, cậu đi trước......" Tiểu Hắc là binh trinh sát kinh nghiệm vô cùng phong phú, hơn nữa là năng giả tốc độ, để hắn đi điều tra là thích hợp nhất. Nhưng lời Thôi Chí nói còn chưa kịp nói hết, liền thấy cái điểm xanh lục kia lóe một cái rồi biến mất.
Trong phòng một mảnh lặng im, bọn họ đã đoán được nguyên nhân điểm xanh lục kia biến mất.
"Còn hai người sống sót bên phải toà nhà." Thôi Chí rất nhanh điều chỉnh cảm xúc, chỉ chỉ toà nhà cách trạm y tế tạm thời không xa.
"Em đi nhìn xem." Tiểu Hắc không đợi hắn nói lần thứ hai, liền bay nhanh rời khỏi phòng.
"Tôi cũng đi xem." Hệ thống bản đồ của Lục Văn Ngạn tuy không thể hiển thị vị trí những người sống sót nhưng cũng có thể biết được rõ ràng số tang thi trong toà nhà kia, số lượng tuyệt đối không phải chỉ một người là có thể đối phó được.
Lo lắng cho an toàn đội viên của mình, Thôi Chí cũng không phản đối.
"Anh Lục, chúng tôi cũng đi." Phương Cảnh Dương cùng Lý Minh Viễn lập tức đi theo sau hắn phía.
Nghe vậy, khóe miệng Lục Văn Ngạn hơi giơ lên.
"Chờ chút!" Ba người đang muốn đi ra cửa, lại bị Thôi Chí kêu lại.
Lục Văn Ngạn nghi hoặc quay đầu, liền nhìn thấy Thôi Chí bất đắc dĩ chỉ chỉ phía sau hắn. Lục Văn Ngạn vừa cúi đầu liền thấy, Đường Ngọc chỉ vừa cao đến đùi cũng đang nhắm mắt theo đuôi.
Thiếu chút nữa quên mất vật nhỏ này......
Lục Văn Ngạn ngồi xổm xuống ôn nhu dỗ dành, "Tiểu Ngọc ngoan, anh đi ra ngoài một chút, sẽ nhanh trở về, em ngoan ngoãn ở đây đợi anh về được không?"
Đứa nhỏ bĩu môi, bộ dáng không tình nguyện, nhưng vẫn ngoan ngoãn buông lỏng tay đang cầm lấy vạt áo hắn.
"Thật ngoan." Lục Văn Ngạn nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhỏ, đem hắn giao cho Thôi Chí trông coi, sau đó mang theo Phương Cảnh Dương và Lý Minh Viễn rời khỏi.
Lúc trước, những người sống sót được an bài ở ký túc xá dùng cho quân đội, nghe nói bên trong toàn bộ đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Tuy rằng lúc trước là vì chăm sóc phần lớn những người yếu ớt mới an bài như vậy, nhưng sau khi dịch bệnh bùng nổ, nơi này lại trở thành nơi đầu tiên bị vây không còn đường sống. Sau khi bọn người Lục Văn Ngạn đi vào ký túc xá, đầu tiên nhìn thấy chính là vết máu trải dài đầy đất, trên vách tường xám trắng đầy vết máu phun lên vung vãi và những dấu bàn tay màu máu, có thể tưởng tượng được tình cảnh thảm thiết ngày đó. Trên đất có vài thi thể bị cắn đến chỉ còn lại khung xương, theo vị trí ngã xuống của thi thể, những người này hẳn là muốn thoát khỏi toà nhà lại bị tang thi vây lại.
Bọn họ chịu đựng sự ghê tởm, đi lên trên, tại đầu cầu thang thấy được mấy thi thể tang thi, toàn bộ đầu đều bị mở ra, hiển nhiên là tác phẩm của tiểu Hắc dị năng giả tốc độ, thân thủ rất tốt.
"Á a a! Cứu mạng!" Trên lầu truyền đến tiếng kêu cứu thê lương của nữ nhân cùng với tiếng hỗn loạn hưng phấn gầm rú của tang thi.
Bước chân bọn họ lập tức nhanh hơn, phóng lên lầu, rẻ qua hàng hiên tầng hai liền thấy được rậm rạp mấy chục tang thi đang vây quanh một căn phòng đang dùng lực cào cửa. Mà tiểu Hắc điên cuồng vung trường đao trong tay, ra sức chém vào tang thi chắn đường.
Người sống sót đang ở trong gian phòng kia!
"Nhanh đi giúp đỡ!" Lục Văn Ngạn lập tức xông lên giúp tiểu Hắc, cùng nhau chém giết tang thi.
Tiểu Hắc đầu đầy mồ hôi quay lại nhìn thấy có người đến tiếp viện, vội vàng nói, "Cửa kia không giữ được nữa!"
Cửa phòng làm bằng gỗ, giờ phút này bị nhóm tang thi làm cho rung động, có cảm giác lung lay sắp đổ.
Số lượng tang thi quá nhiều, lại đều tụ lại cùng một chỗ, bọn Lục Văn Ngạn chỉ có thể tấn công phía bên ngoài này. Họ hận bản thân không thể có thêm ba đầu sáu tay, để có thể trong khoản thời gian ngắn đem đám tang thi này đều giết sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!