Chương 9: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)Thích Vân Tô nhấp thử cốc cà phê chủ quán đưa cho, trước khi uống anh nhớ vị cà phê này rất chua, uống vào thì mùi vỏ quýt và táo xanh lập tức kín đầy khoang miệng.

Nhưng mà bác sĩ Thường lại rất thích vị cà phê này, bà và chủ quán trò chuyện vài câu, rất sảng khoái báo số di động của mình đăng ký hội viên, nói về sau sẽ thường xuyên ghé tới.

Tán gẫu với chủ quán xong, bác sĩ Thường quay về với Thích Vân Tô: "Ban nãy chúng ta nói tới đâu rồi nhỉ? À, cửa hàng thú cưng, sau này đưa cún đi tắm rửa, tôi có thể qua bên này uống cà phê, cũng không tồi."

"Tôi cũng thường tranh thủ tới đây mua cà phê." Thích Vân Tô nói, "Cà phê hạt trong nhà chủ yếu toàn mua ở quán này."

Bác sĩ Thường mân mê tờ danh thiếp trong tay, "Chủ quán vừa nói cậu không thích uống cà phê quá chua."

"Đúng là tôi không thích." Thích Vân Tô mỉm cười, "Tôi hơi nhạy cảm với vị này, mỗi lần bọn họ cho ra mắt vị cà phê mới, dù chỉ hơi chua thôi tôi cũng không uống được."

Bác sĩ Thường đặt tờ danh thiếp xuống bàn, ngẩng đầu nhìn Thích Vân Tô, nói: "Cậu... nói thế nào nhỉ... thực ra cậu đang thích nghi rất tốt với thế giới mà cậu đang cho là không có thật này, thường tới một nơi uống cà phê, khẩu vị cố định với cà phê, đối với tình cảm của Tiểu Hạ cậu cũng phân biệt rất rõ ràng, vậy vì sao vẫn cứ kiên trì đây không phải là một thế giới chân thực?"

"Bởi vì ký ức cũng rất rõ ràng." Thích Vân Tô đáp.

Bác sĩ Thường cảm thấy hơi khó đối phó với tình hình của Thích Vân Tô, lúc trước muốn nói thì bị Thích Vân Tô cướp lời, vốn dĩ bà cũng suy đoán Thích Vân Tô mắc chứng ảo giác chướng ngại nhẹ, bây giờ quan sát thêm lại hơi dao động.

Bác sĩ Thường hỏi: "Những ngày đi làm bình thường có lẽ quán cà phê này cũng không đông lắm, đúng không?"

"Ngày thường ít khách hơn cuối tuần." Thích Vân Tô bắt đầu mất tập trung, tầm mắt liên tục hướng về phía cửa ra vào.

"Bình thường cậu hay đến đây vào lúc nào? Buổi sáng trước khi đi làm à?" Bác sĩ Thường muốn dẫn đề tài câu chuyện vào vấn đề áp lực trong công việc, nhưng mà chưa kịp nghe câu trả lời thì có tiếng chuông gió vang lên.

Hạ Dương đi vào.

Thích Vân Tô âm thầm hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt không có thay đổi gì, tay lại nhéo mạnh vào đùi.

Hạ Dương tới quầy bar gọi một ly nước chanh, sau đó đi qua thân thiện chào hỏi bác sĩ Thường.

Còn bác sĩ Thường, so với tình hình của Thích Vân Tô, vào lúc nhìn thấy Hạ Dương bà càng bối rối hơn, chẳng trách cái tên Hạ Dương này nghe rất quen, dường như đã từng nghe thấy ở đâu rồi.

Lúc trước nằm viện, Hạ Dương thường đẩy xe lăn của Thích Vân Tô sang khoa tâm lý trong bệnh viện, nhiều năm không liên lạc, bác sĩ Thường không ngờ "Tiểu Hạ" mà bọn họ nói nãy giờ không phải là một cô gái, càng không ngờ lại chính là Hạ Dương kia.

Vì có Hạ Dương bất ngờ gia nhập, bác sĩ Thường rất tự nhiên kết thúc cuộc trò chuyện với Thích Vân Tô.

Hạ Dương hình như cũng có mục đích xen vào quấy rầy, hắn hỏi thăm, tán gẫu, đùa giỡn, chưa được mấy phút mà đề tài đã thay đổi liên tục từ đầu bếp của căng tin bệnh viện đã đổi chưa đến sau khi nghỉ hưu thì nên đi du lịch những đâu.

Buổi chiều, ánh hoàng hôn nhuộm vàng con phố, phối hợp với bầu không khí xôn xao thư giãn nghỉ ngơi cuối tuần, vô cùng thoải mái.

Nhưng Thích Vân Tô lại không thể hòa mình vào trong đó.

Bác sĩ Thường tạm biệt trước, Hạ Dương ngồi bên cạnh, cắn ống hút ly nước chanh, hồi lâu sau mới mở miệng: "Em biết anh đang nghĩ gì, em chắc chắn so với bác sĩ tâm lý thì em hiểu anh hơn. Vì sao anh thà nghe người khác phân tích cái này cái kia mà nhất định không tin lời em nói?"

Thích Vân Tô uống nốt cốc cà phê trước mặt, miệng chua chát, đầu óc lại tỉnh táo.

Anh không trả lời Hạ Dương, cũng không nhìn hắn, đứng dậy rời khỏi quán cà phê. Hạ Dương đi theo, lải nhải nói "ý kiến bác sĩ tâm lý chỉ dùng để tham khảo, làm bạn với người nhà mới là quan trọng nhất".

Thích Vân Tô không để ý, tới khi về đến tòa chung cư nhà mình, có lẽ đã nghe đến mất kiên nhẫn, mới quay sang hỏi Hạ Dương: "Vì sao em biết anh ở quán cà phê đó?"

"Em đoán." Hạ Dương chột dạ, không dám nhìn anh mà quay sang đẩy cửa kính để Thích Vân Tô đi vào.

"Vì sao em lại cho rằng bác sĩ Thường sẽ phân tích cái này cái kia? Anh không thể ôn chuyện cũ với bà ấy à?" Thích Vân Tô hỏi tiếp.

Hạ Dương mất tự nhiên chớp mắt, trả lời một chữ "đoán" thiếu tự tin rồi chạy đi ấn thang máy.

Hai người vào thang máy, Thích Vân Tô lại hỏi: "Em biết anh đang nghĩ gì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!