Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Do not reup)Lần đầu tiên Hạ Dương mua áo mưa là nhờ Thích Vân Tô lái xe chở đi.
Để kỉ niệm tròn hai năm yêu nhau, Hạ Dương và Nhiễm Ninh lên kế hoạch đi du lịch Đông Nam Á. Hạ Dương háo hức như một đứa nhỏ học sinh tiểu học được đi chơi xuân, đến bước đặt khách sạn đã vui sắp thăng lên trời.
Vì đặc thù công việc mà hắn và Nhiễm Ninh có rất ít thời gian gặp nhau, cũng có thể đó là lý do chính khiến cho hai người khi yêu đương, cãi nhau thì nhiều mà nói lời âu yếm bám dính lấy nhau thì ít, mục đích đi du lịch ban đầu cũng chỉ là dùng hết ngày nghỉ phép năm vào mùa đông cho đỡ phí.
Lúc ấy, Hạ Dương cầm theo bữa khuya tới nhà Thích Vân Tô, ngại ngùng xấu hổ hỏi anh một số tri thức về "phương diện kia".
Hôm đó suýt chút nữa thì Thích Vân Tô không kìm được mà lôi Hạ Dương ra đập cho một trận, nhưng mà Hạ Dương lại mang đến một khay thịt nướng và một chai rượu vang đỏ, tuy rằng "phương diện kia" Thích Vân Tô cũng gần như không có kinh nghiệm thực tế gì, nhưng anh là người lấy được trọn điểm môn sinh học, cũng không thiếu mắt nhìn, những thường thức cơ bản cũng gọi là biết, sau khi nói hết trong một buổi tối, ngày hôm sau anh chở Hạ Dương đi mua áo mưa.
Thích Vân Tô biết, sau khi kết thúc chuyến du lịch kia trở về, quan hệ của Hạ Dương và Nhiễm Ninh ngày càng tốt, sẽ thường sang nhà nhau ngủ qua đêm, sẽ không ngần ngại rải cẩu lương trước mặt nhiều người giống như những cặp tình nhân bình thường khác, rồi từ yêu đương phát triển đến bàn chuyện cưới hỏi.
Cho nên Thích Vân Tô cũng biết, đây là một thế giới hoang đường.
Trán áp vào cánh tay, phần bụng bị cọ xát với bồn rửa mặt dần dần xuất hiện vết máu bầm, khăn tắm đã rơi từ bao giờ. Thích Vân Tô muốn bịt tai lại, không muốn nghe tiếng rên rỉ ghê tởm của chính mình, cũng không muốn vì tiếng thở dốc của Hạ Dương mà cảm xúc không ngừng tăng vọt, nhưng mà anh không làm được.
Trái tim và cơ thể nhũn ra thành một vũng nước, cả người xụi lơ, đôi tay ở thắt lưng và thứ đồ trong hậu huyệt như một cục đá ném xuống nước, làm cho bọt nước văng tung tóe khắp nơi.
Mặt nước đang không ngừng gợn sóng, Thích Vân Tô càng thêm tuyệt vọng, tuyệt vọng vì sự trầm mê của mình. Thân trên lại bị người kia kéo dậy, cưỡng ép răng môi giao nhau, còn nơi nào đó chợt nóng lên vì một dòng tinh dịch bắn ra.
Tinh dịch chảy xuống đùi, giống như một đàn kiến đang di chuyển, vừa lạnh vừa ngứa.
Cơ thể bị xoay lại, mặt đối mặt với Hạ Dương, cảm nhận được bàn tay to lớn đang vuốt ve eo mình, Thích Vân Tô vẫn cứ nhắm chặt hai mắt, không muốn nghe thêm giọng nói của Hạ Dương.
Hạ Dương nói: "Anh nhìn em đi, đừng tức giận, em là thật, yêu anh cũng là thật."
Rồi sau đó Thích Vân Tô cảm thấy thân mình nhẹ bẫng, hai lồng ngực nóng bỏng dính vào nhau, hai chân rời khỏi mặt đất, anh bị Hạ Dương bọc trong khăn ôm ra khỏi phòng tắm.
"Bỏ anh xuống!" Thích Vân Tô mở mắt muốn giãy giụa nhưng không thể động đậy được. Trên đường rời khỏi phòng tắm, Hạ Dương tùy tiện bật đèn lên, đến lúc nằm lên giường, xung quanh đã sáng như ban ngày.
Ánh đèn huỳnh quang chui vào mắt Thích Vân Tô, anh không nhắm mắt nhưng cũng không nhìn mặt Hạ Dương, chỉ nhìn thẳng lên trần nhà.
"Vì sao anh lại không tin lời em nói?!" Hạ Dương tức sắp hộc máu, "Anh thật sự không thể lại xảy ra chuyện...." Thanh âm đứt đoạn vì không kìm được mà khóc.
Nước mắt rơi xuống mặt Thích Vân Tô, Thích Vân Tô nhìn Hạ Dương, ngẩn ra hồi lâu.
Hạ Dương khóc, nhưng hắn không muốn thừa nhận, bực bội mắng: "ĐM!"
Hắn kích động rống lên, sau đó vội vàng đè xuống cảm xúc của mình, vươn tay lau sạch những vệt nước trên mặt Thích Vân Tô, mỉm cười khịt mũi nói: "Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, người phát điên trước là em đó hiểu không?"
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng không nói gì.
Hồi lâu sau, Thích Vân Tô nhíu mày, khẽ hừ một tiếng, xê dịch cơ thể mình.
Tinh dịch trong hậu huyệt lại chảy ra.
Hạ Dương kiểm tra nơi đó, nằm sấp xuống ôm lấy Thích Vân Tô, nói: "Em biết sai rồi, lần sau vẫn muốn bắn vào bên trong tiếp."
1
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thích Vân Tô, biểu cảm trên mặt anh vẫn thờ ơ không chút thay đổi, Hạ Dương bắt đầu gặm nhấm và liếm láp ngực anh, nói tiếp: "Anh đừng suy nghĩ lung tung nữa được không?"
Hạ Dương hôn thấp dần xuống, đi qua vết bầm ở bụng anh, nói: "Anh cười với em một cái đi, không cười em khóc tiếp cho anh xem."
Lại đi xuống thêm, Hạ Dương ngậm dương vật đã mềm đi một nửa của Thích Vân Tô vào trong miệng, liếm mút.
Lúc này Thích Vân Tô mới hoàn hồn, giãy giụa muốn phản kháng. Tâm lý kháng cự nhưng sinh lý rất nhanh đã rơi vào sảng khoái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!