Chương 7: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)Sủi cảo nhân rau hẹ và thịt heo là do ba mẹ Hạ Dương tuần trước sang nhà bọn họ gói, còn làm một bàn đồ ăn lớn theo khẩu vị yêu thích của Thích Vân Tô. Ba mẹ Hạ Dương đều là người tốt, tính cách nhiệt tình thân thiện, ngay cả Thích Vân Tô thường bị cảm thấy khó khăn khi nói chuyện với người lớn tuổi cũng xóa nhòa khoảng cách, nói từ chuyện thời sự đến những bộ phim đang hot, thỉnh thoảng anh vẫn tiếp được một hai câu.

Sau khi ăn xong, Hạ Dương tới đơn vị trực ban, Thích Vân Tô lái xe đưa cô chú về nhà. Ngày đó sau khi Thích Vân Tô đưa ba mẹ Hạ Dương về đến tận nhà, quên lấy mấy món đồ bổ mua cho bọn họ ở trong cốp xe nên cầm lên lại, tình cờ anh nghe được cuộc nói chuyện của hai người.

"Haiz, nếu là con gái thì hiện tại chúng ta đã có cháu bế rồi."

"Hai đứa nó sống với nhau mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, bà còn phàn nàn cái gì?"

"Bỏ đi. Hôm trước đi kiểm tra sức khỏe gặp phải Ninh Ninh, tôi vội vàng đi đường vòng, không dám gọi con bé lại nói chuyện. Nhìn thấy Ninh Ninh là tôi lại buồn, lúc trước hai đứa rõ ràng ở bên nhau rất bình yên, không ngờ nói chia tay là chia tay luôn..."

"Rất có thể là ông trời đã an bài, kiếp này nó chỉ có thể sống cùng với đàn ông..."

Thích Vân Tô không dám gõ cửa vào nhà nữa. Bình tĩnh nghĩ lại thì đúng là anh đã lớn tuổi rồi nhưng đoạn tình cảm này không đủ lý trí, không nghĩ tới tương lai và những người xung quanh, đắm chìm trong ham muốn tình dục, thỏa mãn thể xác và tinh thần của mình, lại không để ý đến những ảnh hưởng đối với Hạ Dương.

Anh nghĩ, Hạ Dương còn trẻ, dễ trầm mê là điều đương nhiên, không cần biết thích bao nhiêu yêu cỡ nào, chẳng qua nhất thời hợp nhau, nhưng sau khi sống chung với người tình là đồng tính, mai này nếu chia tay nhất định sẽ phủ một bóng ma lên cuộc đời của Hạ Dương.

Giống như ngày đó, Thích Vân Tô cố ý lảng tránh Hạ Dương sau khi biết hắn đi ăn tối cùng với Nhiễm Ninh, anh cho rằng biết đâu đây sẽ là cơ hội cho hai người bọn họ làm lành, chuẩn bị tâm lý đủ kiểu để thẳng thắn nói chuyện với Hạ Dương, kết quả buổi tối chưa nói được mấy câu đã bị Hạ Dương lôi lên giường, bị làm đến mức không mở miệng nói được nữa.

Đến khi tỉnh lại, ký ức đã rối loạn.

Hiện tại, Thích Vân Tô nhìn bàn sủi cảo không động đũa. Anh vẫn đang cố gắng sửa sang lại ký ức của mình, nhưng hình như càng sửa càng rối tung.

Dưới bàn, Hạ Dương dẫm nhẹ lên mu bàn chân của Thích Vân Tô, đầu ngón chân ngọ nguậy cào cào làm cho đầu óc của Thích Vân Tô càng thêm hỗn loạn.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là Hạ Dương để trần thân trên, tỏa hormone khắp bốn phía... Thích Vân Tô ho khụ một tiếng, đá văng chân Hạ Dương đi, nói: "Mặc quần áo đàng hoàng vào."

"Em không lạnh." Hạ Dương ngồi ở đối diện, gắp một miếng sủi cảo, chấm vào bát rồi đưa tới bên miệng Thích Vân Tô, "Mau ăn đi, ăn xong còn tắm, sáng mai em phải trực sớm."

Thích Vân Tô quay mặt đi, tránh khỏi miếng sủi cảo của Hạ Dương, cũng không dám tiếp tục nhìn cơ thể của Hạ Dương nên cúi đầu, nhưng đôi đũa trước mặt bám riết không tha, đĩa đồ ăn dưới bàn cũng bị Hạ Dương kéo ra xa, thái độ của hắn rất rõ ràng, hắn muốn đút cho anh.

"Anh..." Thích Vân Tô muốn nói không ăn, vừa mới mở miệng Hạ Dương đã bắt đầu ỉ ôi làm nũng, rồi chuyển sang gào khóc khí thế, mạnh mẽ muốn thực hiện mục đích của mình.

Thích Vân Tô sững sờ, ngơ ngác chớp mắt rồi vô thức há miệng ra, nhai hai lần bỗng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Khi ăn sủi cảo Hạ Dương thích chấm nước tương và giấm tự pha, còn Thích Vân Tô chỉ chấm tương ngọt, khẩu vị cơ bản của anh chính là không thích ăn chua, cực kỳ không thích, nhưng bây giờ trong miệng toàn là vị giấm.

"Ngạc nhiên chưa?!" Hạ Dương vỗ tay cười to, nhảy ra khỏi ghế, "Bất ngờ chưa? Có cảm thấy não tỉnh táo lại chỉ trong nháy mắt không?"

Đồ ăn trong miệng nhổ ra không được nuốt vào không xong, Thích Vân Tô đặt đũa xuống bàn, chăm chú nhìn Hạ Dương.

"Em sai rồi em sai rồi." Hạ Dương sợ anh nổi giận, vội vàng cầm một cái bát nhỏ đưa tới bên miệng anh, còn bưng theo cả một cốc nước lọc.

Nhưng mà trên mặt hắn vẫn ngập tràn ý cười, là niềm vui khi "dạy dỗ" người nào đó thành công.

Thích Vân Tô không nhổ miếng sủi cảo ra mà nhai nuốt, uống hai ngụm nước, trên mặt không có biểu cảm gì, trong lòng nghĩ... vừa rồi Hạ Dương rất vui.

Lại nghĩ... liệu có phải thật sự chỉ là ký ức rối loạn, nhầm ác mộng thành hiện thực, nếu không thì Hạ Dương không thể sống động như vậy.

Thích Vân Tô không có nhiều kinh nghiệm yêu đương. Trước 30 tuổi cuộc sống bị đóng khung trong những kế hoạch, thành tích hạng nhất, mặc tây trang phẳng phiu nghiêm túc. Sau 30 tuổi quen được Hạ Dương, tuổi đã không còn nhỏ nhưng lại thường xuyên bối rối lúng túng trước mặt Hạ Dương.

Câu nệ, rung động, không kiểm soát được cảm xúc. Trước kia anh nhìn Hạ Dương và Nhiễm Ninh yêu đương, ít nhiều có chút ganh tỵ và đau lòng cho bản thân mình. Còn bây giờ, rốt cuộc là ký ức rối loạn hay cuộc sống rẽ theo hướng khác, Thích Vân Tô không phân biệt được rõ ràng. Không phân biệt được nhưng vẫn bị cuốn vào, không kìm được muốn ngắm người đó nhiều hơn, lúc hôn nhau tim sẽ đập nhanh, lúc da thịt chạm vào nhau sẽ cảm thấy toàn bộ mạch máu trong người xao động.

"Anh lạnh không?" Hạ Dương hỏi.

Thích Vân Tô lắc đầu, không đáp thành tiếng. Anh biết bây giờ nếu mình mở miệng sẽ chỉ là tiếng rên rỉ. Khuỷu tay anh chống trên bồn rửa mặt, mười ngón tay nắm lại, chân mềm nhũn, có cảm giác như sẽ bị ngã lăn bất cứ lúc nào.

Cảm giác có vật lạ trong hậu huyệt rất mãnh liệt, Thích Vân Tô vùi đầu vào cánh tay, nghe tiếng nước đang chảy, như thể đang rửa trôi lý trí của anh, một bên thầm mắng "mày điên rồi", một bên để ý động tĩnh của Hạ Dương ở phía sau lưng mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!