Chương 6: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Do not reup)"Đệt! Anh muốn làm em tức chết à?!"

Hạ Dương cao giọng, thần sắc hung dữ, xung quanh có vài người bắt đầu tò mò nhìn sang hóng hớt.

Vốn dĩ hai người đàn ông hôn nhau trên đường cũng đủ được chú ý lắm rồi, lúc này Hạ Dương lại đang nổi khùng lên, giận dỗi hất tay bỏ đi, hình ảnh này trong mắt người qua đường không khác gì một bộ drama tình cảm cẩu huyết.

Thích Vân Tô cúi đầu, dùng một tay nhéo vào cánh tay bên còn lại, hơi liếm môi một cái. Ông chủ Thích trong quá khứ chắc chắn sẽ không làm những hành động như thế này, là liếm môi hay là bày tỏ tình cảm với Hạ Dương đều không thể, nhưng hiện tại anh đang rất hỗn loạn, cung phản xạ dài ra, hoàn toàn không hiểu rõ lắm tình trạng của mình.

Đổi tay nhéo tiếp, chưa nhéo xong thì đã bị Hạ Dương quay lại nắm lấy tay.

Thích Vân Tô ngẩng đầu nhìn Hạ Dương, ánh mắt quét qua môi Hạ Dương, mặt tức khắc đỏ bừng lên, vô thức nuốt nước bọt, nói: "Anh còn có chút việc, hôm nay cần tăng ca, xin lỗi."

Anh muốn tránh khỏi tay hắn nhưng không thành công, còn bị Hạ Dương đan mười ngón tay lại với nhau.

"Em biết anh đang nghĩ gì, không cần nghĩ nữa, đều không phải đâu." Ngữ khí của Hạ Dương hơi nóng nảy, quay sang gọi bừa một người bình thường qua đường, hỏi người nọ tên gì, bao nhiêu tuổi, học ở đâu... Người qua đường bị hỏi một loạt, trả lời được hai câu thì bỏ chạy té khói.

Hạ Dương chỉ vào bóng dáng của người kia, nói với Thích Vân Tô: "Đây là một thế giới chân thực, không tin anh có thể tùy tiện hỏi một người bất kỳ. Dạo này tinh thần của anh không tốt lắm, lẫn lộn với ác mộng, đơn giản là vậy thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, nghe chưa?"

Khuôn mặt Thích Vân Tô vẫn còn đỏ, lòng bàn tay rỉ mồ hôi, ánh mắt né tránh Hạ Dương, nói: "Em bỏ tay ra đã."

"Còn lâu." Hạ Dương nắm càng chặt hơn, kéo người đi theo mình, "Lấy xe về nhà, hôm nay không được tăng ca, đừng tưởng em không biết hai ngày nay anh sống ở khách sạn, căn bản chẳng phải bận công việc gì cả."

Thích Vân Tô trốn Hạ Dương được hai ba ngày, không dám đối mặt với những hành động thân mật của Hạ Dương như nắm tay, hôn môi, làm tình, cẩn thận ngẫm lại còn cảm thấy mình đang lợi dụng Hạ Dương, cho nên chỉ có thể trốn tránh.

"Anh tưởng anh thật sự trốn được em à?" Hạ Dương đoạt chìa khóa xe của Thích Vân Tô, đi xuống bãi đậu xe, vừa đi vừa lải nhải: "Chiến tranh lạnh hai ngày là đủ rồi, đừng có leo lên mái nhà của em lật ngói lên, không thèm nhắn tin còn không chịu nghe điện thoại, em với anh đang cãi nhau à? Em có cãi gì với anh không? Không hiểu nổi tại sao tự dưng anh ném bơ cho em, em chọc phải anh chỗ nào hả?"

Tới bãi đậu xe, Hạ Dương không nói hai lời đẩy Thích Vân Tô vào ghế cạnh lái, đóng cửa xe cái rầm.

Tiếng động rất lớn, nhưng Thích Vân Tô không hề giật mình, chỉ trơ mắt kinh ngạc nhìn Hạ Dương đi vòng qua bên kia, lên xe, nghiêng người sang hôn anh.

Hai khuôn mặt kề sát nhau, Hạ Dương liếm nhẹ lên môi Thích Vân Tô, chăm chú nhìn vào mắt anh một lát, nhìn thấy anh vẫn còn đang ngơ ngác, hắn hạ xuống một nụ hôn sâu hơn.

Môi lưỡi giao nhau, trong bầu không gian yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng hai người hôn nhau, Thích Vân Tô siết chặt nắm tay, tròn xoe mắt nhìn Hạ Dương câu lấy đầu lưỡi của mình.

Hạ Dương vừa truy bắt đầu lưỡi của Thích Vân Tô, không cho anh bỏ chạy, vừa cong khóe miệng cười câu dẫn, hắn vẫn mở mắt quan sát biểu cảm quẫn bách của anh.

Thoáng chốc, trong xe chỉ còn tiếng nước bọt ướt át và kiều diễm, Thích Vân Tô có cảm giác mình đang ngồi trên một đống lửa, toàn thân bị đốt cháy.

Sau khi hôn thỏa mãn Hạ Dương mới chịu ngừng, hắn buông anh ra, đầu lưỡi của Thích Vân Tô vẫn chưa kịp thu về, vẻ mặt như người mất hồn, dưới ánh mắt đầy ý cười trêu chọc của đối phương, nửa phút sau anh mới lấy lại phản ứng, thu hồi biểu cảm và ngồi thẳng người dậy.

"Anh..." Trong đầu Thích Vân Tô đang nghĩ "mình điên rồi", hô hấp vẫn còn đang hỗn loạn, chưa kịp nói gì thì Hạ Dương lại nghiêng người sang, Thích Vân Tô theo phản xạ nín thở.

Hạ Dương cúi người, kéo ống tay áo tây trang của Thích Vân Tô lau miệng mình, còn tiện thể dùng ống tay áo của mình lau miệng cho Thích Vân Tô, sau đó công khai hỏi tội: "Em có làm gì anh đâu, nín thở làm gì?"

Thích Vân Tô hắng giọng, quay mặt đi.

Hạ Dương khởi động xe, nói: "Đã gặp Ninh Ninh rồi mà sao thái độ vẫn sai trái thế này? Anh không tin những lời cô ấy nói à? Em và Ninh... và chị Nhiễm chia tay từ lâu rồi mà, đúng, lúc trước đúng là em rất thích cô ấy, nhưng tới lúc chia tay thì đã hoàn toàn buông xuống được hết rồi. Hiện tại em đang hẹn hò với anh, mỗi ngày đều bám dính lấy anh, chỉ cứng lên với anh, chừng đó vẫn chưa đủ chứng minh là em yêu anh à? Hai ngày nay anh không về nhà, em cũng mất ngủ đó anh biết không hả?

Anh còn chẳng chịu nghe điện thoại của em."

Đi được nửa đường, Thích Vân Tô cố gắng không nhìn Hạ Dương, thậm chí không nghiêm túc nghe những gì hắn nói.

Ánh sáng đèn đường xẹt qua liên tục, cửa sổ xe mở một khe nhỏ, gió đêm lùa vào giúp đầu óc con người ta tỉnh táo hơn, nhưng lại không thể tỉnh táo được. Cổ áo xộc xệch và hơi ướt, phần ống quần cũng ướt vì bị bàn tay ra đầy mồ hôi lau lên.

Nửa đoạn đường còn lại Thích Vân Tô hoàn toàn không nghe được Hạ Dương đang lải nhải cái gì nữa. Anh vuốt thẳng cổ áo, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ nghiêm túc, nhưng tay lại âm thầm nhéo đùi mình, nhéo càng ngày càng mạnh, biểu cảm trên mặt vẫn tỏ ra bình thường, đến lông mày cũng không nhăn.

Không ngờ động tác nhỏ này vẫn lọt vào tầm mắt của Hạ Dương, xe rẽ vào một con đường cách nhà không xa, Hạ Dương lái xe bằng một tay, tay còn lại vươn sang nắm lấy tay Thích Vân Tô, nói: "Anh muốn thử cảm giác đau cũng không cần vội, về nhà tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường chờ em."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!