Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Bọn họ chuyển nhà, từ biệt thự ở vùng ngoại thành sang nhà chung cư cao tầng trong nội thành.
Thích Vân Tô vẫn thường xuyên tăng ca như cũ, thỉnh thoảng Hạ Dương sẽ bị thương trong lúc thi hành nhiệm vụ, kế hoạch đi du lịch liên tục phải hoãn lại vì lượng công việc tăng đột biến hoặc là giấy xin nghỉ phép bị từ chối, nhưng cũng không sao, trong công việc không gặp phải chuyện gì phiền lòng, cùng nhau trải qua những tháng ngày an yên, coi như là thoải mái lắm rồi...
Hay là không phải thế nhỉ?
Không đúng, là cực kỳ thoải mái.
Thích Vân Tô chịu ảnh hưởng bởi Hạ Dương, cuộc sống cứng nhắc đầy nguyên tắc từng chút từng chút bị hòa tan. Trong điện thoại của Hạ Dương có rất nhiều bức ảnh "không phải là Thích Vân Tô", ví dụ ảnh chụp anh đang đi chân trần ngồi xổm trước tủ lạnh ăn kem, ví dụ như lúc giận dỗi, vô ý lộ ra biểu cảm trẻ con mà mình khinh thường nhất...
Ví dụ như một ngày cuối tuần được nghỉ ở nhà, Thích Vân Tô vẫn phải họp video với đối tác nước ngoài ở phòng sách, bên trên mặc âu phục đeo cà vạt chỉnh tề, bên dưới lại chỉ có quần đùi, chân đi dép lê, còn ngứa tay cạy móng chân, trông rất mất hình tượng.
Hạ Dương đứng ở cửa phòng sách quang minh chính đại chụp trộm, Thích Vân Tô không ngăn được hắn, chỉ có thể tiếp tục nghiêm túc dự họp.
Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, Thích Vân Tô tắt máy tính nhìn Hạ Dương, ra lệnh: "Xóa đi."
"Được thôi." Hạ Dương đi vào, "Làm một lần xóa một tấm."
Thích Vân Tô lạnh mặt nhìn Hạ Dương, đối phương thờ ơ mặc kệ. Hắn dẹp gọn máy tính và mấy tập văn kiện sang một bên, ngồi lên bàn, trưng bộ mặt đói khát về phía Thích Vân Tô.
Bộ dạng Hạ Dương đòi hỏi như vậy chẳng qua là do mấy ngày vừa rồi hắn trực ban thay đồng nghiệp, không được về nhà, tối hôm qua mới về thì mệt quá nên nằm lăn ra ngủ. Nhưng bây giờ thì cơ hội tới rồi, Hạ Dương gấp gáp cởi mấy cái nút áo sơ mi của Thích Vân Tô rồi lại cài vào, cong khóe miệng nói: "Đúng lúc có thể 'âu phục play' luôn."
Trước đây Thích Vân Tô mấy lần suýt nổi khùng vì Hạ Dương lơ ngơ chẳng biết gì, bây giờ thì cũng hết cách vì Hạ Dương biết quá nhiều, không biết là tra được ở đâu, thường làm mấy trò vặt vãnh khiến Thích Vân Tô vô cùng xấu hổ.
"Bộ đồ này đắt không?" Hạ Dương cài hết cúc áo sơ mi vào, vuốt ve cổ áo của Thích Vân Tô, "Cũng đặt làm riêng à?"
Thích Vân Tô bật cười.
"Chờ chút đã, để em đi chọn cái khác thích hợp hơn, nhỡ cái này bị em xé mất thì em sẽ đau lòng lắm..." Hạ Dương vừa nói vừa định đứng lên thì bị Thích Vân Tô giữ lại.
Thích Vân Tô đè Hạ Dương ngồi lại xuống bàn làm việc, còn anh thì đứng lên khỏi ghế, tay hướng tới chỗ nào đó vuốt ve nhào nặn. Làm động tác như vậy mà thần sắc trên khuôn mặt vẫn bình tĩnh không khác gì ban nãy dự cuộc họp.
Hạ Dương thả lỏng, hơi ngả người ra sau, trò vui mới khởi động thôi, hắn toàn tâm toàn ý hưởng thụ, nói: "Xem ra hôm nay ông chủ Thích bàn được hợp đồng lớn rồi, tâm tình không tệ nha."
Thích Vân Tô cúi người xuống, cách lớp vải vóc liếm láp "lều nhỏ" đã dựng lên từ bao giờ của Hạ Dương. Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, miệng vẫn chưa ngậm lại, đầu lưỡi hơi thò ra, hai người đối mặt nhìn nhau, không ai lên tiếng, nhưng trên khuôn mặt kiêu ngạo kia của anh vẫn viết kín mấy dòng chữ: anh là nhân sĩ thành công, anh kiếm được nhiều tiền lắm.
"Vậy em có thể xin thêm tiền tiêu vặt không? Đổi xe mới, mua mô hình mới, có một cái skin trong game em cũng muốn mua, em còn muốn ra nước ngoài du lịch nữa..." Hạ Dương cười lấy lòng, dáng vẻ ngoan ngoãn, rồi hắn cúi xuống hôn lên môi Thích Vân Tô, đắm chìm vào nụ hôn sâu, hoàn toàn quên mất mình vẫn chưa có câu trả lời.
Tiếp đó Hạ Dương nhảy xuống khỏi bàn làm việc, ôm lấy Thích Vân Tô, hai cơ thể dính sát vào nhau.
Nụ hôn quấn quít, hô hấp bị cướp đoạt làm cho Thích Vân Tô không chống cự được, hơi thở dần hỗn loạn, loáng thoáng phát ra tiếng rên nhỏ.
Từ thân hình đến quyền chủ động Hạ Dương đều chiếm ưu thế, hắn thay đổi phương hướng, ôm Thích Vân Tô đặt lên bàn làm việc, môi lưỡi vẫn chưa tách ra, thậm chí còn vừa hôn vừa nói: "Mới vậy mà đã thở dốc, anh thật sự quá yếu rồi."
Thích Vân Tô bất mãn đá Hạ Dương một cước, nhưng chỉ đá nhẹ thôi, động tác như đang ve vãn, lúc này quần anh cũng bị tuột ra luôn.
Bên trên là âu phục cà vạt chỉnh tề đúng chuẩn nhân sĩ thành công, bên dưới hai chân lại bị tách ra, lúc bôi trơn Thích Vân Tô bắt đầu cảm thấy... cảnh tượng này thật xấu hổ, tay anh còn vô tình đụng phải một tập văn kiện chưa được xử lý, lại càng xấu hổ hơn.
Thích Vân Tô xấu hổ, còn Hạ Dương thì sắp bùng nổ. Hô hấp của hắn nặng nề, cuối cùng cũng mở rộng được như ý muốn, lúc đẩy vào còn thở ra một hơi vì quá sướng.
"Càng ngày em càng không muốn đi làm nữa..." Hạ Dương hôn lên khóe môi Thích Vân Tô, "Lúc nào mới xin nghỉ được nữa đây!!"
Ở tư thế hiện tại, hai người chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy nơi đang được gắn kết. Hạ Dương nổi hứng trêu chọc, giữ chặt lấy Thích Vân Tô không cho anh cử động, còn mình thì đưa đẩy một cách cực kỳ chậm rãi, cố ý muốn làm cho Thích Vân Tô đỏ mặt.
"Em nhanh lên chút đi." Nửa ngày sau, Thích Vân Tô không chịu nổi nữa, cất tiếng đưa ra yêu cầu.
"Nhanh thế nào?" Hạ Dương hỏi lại, "Nhanh hơn anh lại chê em không dịu dàng..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!