Chương 42: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)"

-- I'm a ghost,

Livin' in a ghost town,

I'm a ghost,

Livin' in a ghost town,

You can come look for me..."

Âm nhạc bao phủ không gian trong xe, Thích Vân Tô bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, nương theo là cảm xúc đau nhói trên khuôn mặt, ký ức cũng ngày càng rõ ràng hơn.

Hạ Dương dùng một kiểu phát âm Tiếng Anh nửa mùa ngâm nga theo bài hát, thời điểm quay sang định kéo Thích Vân Tô lắc lư cùng thì âm thanh đột nhiên im bặt, nụ cười cũng cứng lại.

Hạ Dương siết chặt vô lăng, vừa quay đầu xe vừa nói: "Không sao không sao, chúng ta về nhà, hôm nay không đi ra ngoài nữa."

Bọn họ đã nhìn thấy tương lai. Đoạn đường phía trước chẳng bao lâu nữa sẽ gặp một cái ngã tư đèn xanh đèn đỏ, xe bọn họ bị xe của Thích Hòa Tân đâm vào, Hạ Dương xuyên qua nên thời gian đã bị quay ngược.

Thích Vân Tô nhìn ra bên ngoài cửa xe, thầm nghĩ không biết Hạ Dương của tương lai lúc gặp tai nạn và quay trở lại đang ở nơi nào, nhưng anh không nhìn thấy Hạ Dương nào cả mà lại nhìn thấy trong gương chiếu hậu có một chiếc xe quen thuộc.

Là xe của Thích Hòa Tân đang theo ngay đằng sau.

Hạ Dương đạp chân ga sâu hơn, nói: "Không sao đâu, anh đừng sợ, đừng lo lắng, sẽ không sao cả."

Hạ Dương nói Thích Vân Tô đừng lo lắng nhưng thực ra người lo lắng là hắn, vì căng thẳng mà trán đổ mồ hôi lạnh, còn suýt chút nữa tông phải cột đèn giao thông.

Trên đường phố người xe nhộn nhịp, bên trong xe là tiết tấu âm nhạc sôi động, loa đang phát một ca khúc thể loại rock and roll, thính giác của cả hai đang ở trong một hoàn cảnh ồn ào hỗn loạn, khí lạnh thấu xương ăn mòn sự tỉnh táo của bọn họ.

Thích Vân Tô không vì một lần nữa quay ngược thời gian mà cảm thấy vui mừng, cái chết vẫn đang chực chờ đợi anh, có hoảng sợ cũng vô ích, anh chỉ dặn dò Hạ Dương: "Em phải chú ý an toàn."

Thích Vân Tô nhìn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, lại dặn: "Em không được làm bất kỳ chuyện gì mạo hiểm nữa."

Anh muốn nắm lấy tay Hạ Dương động viên. Để giữ lại một ít bình tĩnh cho mình, Thích Vân Tô cho rằng đang ở ngoài đường đông đúc thế này, hẳn là Thích Hòa Tân sẽ không điên tới mức phạm tội ngay lúc này đâu.

Nhưng anh đã đánh giá thấp ác ý của Thích Hòa Tân đối với mình, cũng đánh giá thấp cả sự điên cuồng của Thích Hòa Tân.

Sự độc ác đó đã nảy sinh từ rất lâu, chôn sâu trong bản chất của con người, được nuôi dưỡng bởi lòng đố kỵ và không cam lòng. Suy nghĩ muốn giết Thích Vân Tô được hình thành chỉ trong chớp mắt nhưng sự độc ác kia đã xuất hiện từ tuổi ấu thơ, từ những câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt như "sao hai anh em lại không giống nhau?".

Cũng là hận thù. Có lẽ Thích Hòa Tân hận chính mình hơn, hận bản thân ngập tràn kiêu ngạo, cuối cùng lại thất bại thảm hại, hận mình được trưởng thành trong sự chăm sóc bao bọc, hận mình đến cuối cùng vẫn không so sánh được người anh trai trời sinh mệnh tốt. Lúc bị còng tay áp giải lên xe cảnh sát, lúc chạy trốn, trong tâm gã vạn lần không cam lòng khi bị trở thành tù nhân.

Thích Hòa Tân muốn tìm một nơi tự sát để rũ bỏ tất cả nhưng chợt nghĩ đến người anh trai có sự nghiệp thành công của mình, lập tức đốt lên lửa giận.

Vì vậy gã không thèm để ý đến những người qua đường xung quanh, đạp mạnh chân ga đâm vào chiếc xe phía trước, không hề do dự.

Phần tử khủng bố chính là những người đáng sợ nhất, bởi vì đến cả tính mạng của mình bọn họ cũng không thèm để ý nữa.

"

-- Please let this be over,

Not stuck in a world without end my friend,

Woah... Woah..."

Âm nhạc trong xe trở nên đứt quãng sau vụ va chạm, cuối cùng biến thành im bặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!