Chương 40: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Hạ Dương không thể trở về thời điểm khi còn bé, sự tồn tại của năng lực thần kỳ này không ngừng nhắc nhở rằng trong lòng hắn có tiếc nuối. Thích Vân Tô nói: "Người nhà của em nhất định sẽ hi vọng em vượt qua được chuyện này, bọn họ muốn em nhìn về phía trước."

Đã đến công ty nhưng cả hai không có ý định xuống xe, bầu không khí trong xe lắng đọng. Hạ Dương nghiêng người sang nhìn Thích Vân Tô, nói có lệ: "Em biết." Giọng điệu trầm thấp, bộ dạng nhìn như đang ấm ức chuyện gì đó.

Thích Vân Tô vươn tay xoa gáy Hạ Dương, làm một hành động vỗ về an ủi bình thường. Thực ra anh muốn khuyên Hạ Dương đổi sang một cuộc sống khác, không làm lính cứu hỏa nữa, không cần phải làm bất kỳ chuyện gì mạo hiểm nữa, chỉ cần không mạo hiểm thì năng lực thần kỳ dần dần sẽ tiêu tán đi trong cuộc sống bình thường, cũng quên đi chuyện tiếc nuối khi còn bé.

Nhưng cuối cùng anh không thể nói ra miệng, chỉ nói: "Hình như anh từng đi tảo mộ cùng em rồi đúng không? Có muốn tìm thời gian rảnh đi thăm bọn họ một chút không?"

"Ừm." Hạ Dương thoải mái khi được Thích Vân Tô vuốt ve, dáng vẻ cũng trở nên hiền lành ngoan ngoãn hẳn, nhưng chưa được mấy phút lại lên cơn: "Nghĩ tới chuyện này em lại bực mình, trong điện thoại của anh có lưu số điện thoại của tên con lai kia không đó?"

Thích Vân Tô nhéo gáy Hạ Dương một cái, thu tay về mở cửa xe bước ra ngoài. Hạ Dương xuống xe theo, trong miệng vẫn lảm nhảm chuyện "trước đây".

Hễ động tới chuyện này là Hạ Dương lại chua loét, "lần trước" lúc Thích Vân Tô lái xe chở hắn đi tảo mộ, trong lúc đang bấm chọn hướng dẫn trên màn hình thì có người gọi video đến, hắn nhìn thấy một cậu trai con lai mặc âu phục của Thích Vân Tô, tán gẫu những lời ái muội, sau đó lại nghe Thích Vân Tô comeout...

Bây giờ, vừa muốn phủ nhận những chuyện kia chưa từng xảy ra, vừa muốn thỉnh thoảng lấy ra ăn giấm, đúng là chuyện chỉ có Hạ Dương mới làm được.

Có năng lực xuyên qua nhưng không thể quay về khi còn bé là sự thật rất khó chấp nhận, là nuối tiếc mãi mãi không thể cứu vãn, Thích Vân Tô hiểu rõ điều này, vì vậy anh không nói ra những kiến nghị mà mình cho rằng sẽ tốt với Hạ Dương, cảm xúc cũng thay đổi theo Hạ Dương.

Còn Hạ Dương thì được voi đòi tiên, hắn không muốn tiếp tục nói về chủ đề khi còn bé nữa, kết quả lại không kiểm soát được tâm trạng của mình, đổ một thùng giấm chua lòm.

Tiến vào công ty, trên đường lên văn phòng có không ít người mở miệng chào hỏi Thích Vân Tô, Hạ Dương ở bên cạnh cũng bắt chước hạ giọng, cung kính lẩm bẩm gọi "Thích tổng".

"Thích tổng..." Cửa văn phòng vừa đóng lại Hạ Dương đã nói, "Em muốn xin ra ngoài."

Thích Vân Tô chần chừ chốc lát rồi đáp: "Đi đi, em có kế hoạch gì khác thì cứ làm, không cần nói lại với anh."

Vừa rồi suýt chút nữa anh đã bật thốt lên hỏi Hạ Dương muốn đi đâu, hình như Hạ Dương cũng nhìn ra điều đó, tự giác giải thích: "Em đi tìm thủ trưởng trước đây ở trong quân đội uống trà, chuyện của Thích Hòa Tân em không hiểu lắm, chỉ có thể tìm người khác hỗ trợ. Anh yên tâm, người này hoàn toàn có thể tin được."

Thích Vân Tô gật đầu, khách sáo nói: "Làm phiền em rồi." Sau đó anh rút ví định đưa tiền cho Hạ Dương, thầm nghĩ nếu tới gặp thủ trưởng hẳn là nên mua một ít quà, nhưng nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào, sợ làm đối phương khó chịu.

Thích Vân Tô dừng động tác, giương mắt nhìn Hạ Dương.

"Thích tổng..." Hạ Dương lại gọi, dạo này xưng hô của hắn nổi hứng thay đổi theo hoàn cảnh, cho dù câu chữ rất nghiêm túc nhưng giọng điệu thì chẳng nghiêm túc chút nào. Xưng hô đứng đắn nghe vào tai lại có mùi vị trêu chọc đùa giỡn.

"Thích tổng, em phát hiện chỉ cần anh mặc quần áo vào là thái độ đối với em rất khác." Hạ Dương cợt nhả nói, sau đó không khách khí lấy đi ví của Thích Vân Tô, nhét vào túi quần của mình.

Thích Vân Tô ngơ ngác. Hạ Dương tự nhiên hơn rất nhiều, thậm chí còn chẳng coi đó là việc gì to tát, nói tiếp: "Anh không cần để ý chuyện của Thích Hòa Tân nữa, lão Lưu nói những chứng cứ kia đủ sức tống gã vào tù, hơn nữa toàn là những chuyện xấu Thích Hòa Tân tự làm, không có bất cứ liên quan gì đến anh."

"Cảm ơn em."

"Có phải là anh còn muốn nói em vất vả rồi?" Hạ Dương hôn lên má Thích Vân Tô một cái, "Có phải là cuối tháng em sẽ được tăng lương? Có phải là buổi tối sẽ được làm thêm mấy lần?"

Thích Vân Tô cứng nhắc nhìn về phía cửa văn phòng.

Hạ Dương: "Anh đúng là chỉ có khi nào mở họp với phòng kỹ thuật mới chịu nói nhiều thêm mấy câu."

Thích Vân Tô theo phản xạ lau đi chỗ vừa mới bị hôn.

"Anh còn tỏ thái độ ghét bỏ cơ à!?" Hạ Dương nổi giận, giữ anh lại hôn liên tục mấy lần nữa mới chịu thả ra, "Không làm khó anh nữa, em đi đây."

Ra đến cửa hắn còn quay lại cảnh cáo: "Chờ em trở lại sẽ kiểm tra điện thoại của anh, tốt nhất đừng để em nhìn thấy anh và thằng nhóc con lai có bất kỳ lịch sử trò chuyện nào."

Sau khi Hạ Dương ra ngoài, cứ sau nửa tiếng lại gửi tin nhắn hỏi Thích Vân Tô đang làm gì, hoặc là báo cáo mình đang ở đâu, đang gặp ai. Thích Vân Tô vẫn chưa hết hoang mang, càng ngày càng xác định cảm xúc hoang mang bối rối kia nảy sinh sau khi cả hai xác nhận quan hệ yêu đương. Hoang mang vì không biết phải ứng phó như thế nào, cũng thầm vui vẻ, đại loại là có cảm giác tâm hồn mình trẻ ra chục tuổi.

Được yêu đương với người mà mình thầm mến từ rất lâu chính là trải nghiệm khiến cho máu nóng cả người sôi sục, sôi đến mức mất đi năng lực xử lý tình huống xảy ra trước mắt.

Anh đương nhiên không thể phấn khởi ra mặt được như Hạ Dương, lúc nào cũng có thể đứng lên nhảy một điệu tăng

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!