Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Cho dù là ở một tuyến thời gian khác nhưng vẫn có một số chi tiết không thay đổi, ví dụ như quà sinh nhật muộn 26 tuổi mà Hạ Dương nhận được cũng là một cái mô hình hàng giới hạn.
Nửa đêm, Hạ Dương xuống lầu thu dọn bàn ăn, tâm trạng vốn đang hân hoan, mỗi bước đi chỉ muốn nhảy chân sáo, còn lẩm bẩm khẽ hát, dù sao cũng vừa được "chiến" một trận sảng khoái xong, nhưng dọn được một nửa thì tầm mắt của hắn rơi vào một thứ gì đó rất chướng, chính là những hộp đựng mô hình trong tủ kính, vậy là hắn lại lên cơn thần kinh.
Hạ Dương ném khăn lau đi, chửi thề một câu, chạy vùn vụt lên tầng, dựng người đang nằm ngủ trong chăn dậy, vừa lắc vừa hỏi: "Những mô hình ở trong tủ kia là ai đưa cho anh!?"
"Hả?"
Thích Vân Tô mơ mơ màng màng, nghe thấy tiếng Hạ Dương lảm nhảm cái gì đó, lặp đi lặp lại mấy lần.
"Em muốn vứt hết mấy cái mô hình kia đi!!" Hạ Dương rống lên.
Cuối cùng cũng nghe được rõ, Thích Vân Tô thở dài một hơi, nói: "Vứt đi, nhớ bóc hộp ra rồi hẵng vứt để đỡ tốn không gian trong thùng rác."
"Là anh nói đó!!" Lúc này Hạ Dương mới bỏ qua, buông tha cho Thích Vân Tô, chạy ầm ầm xuống lầu.
Người đang chìm trong mộng đẹp bị quấy rầy cũng không so đo, nằm xuống ngủ tiếp, chưa được năm phút sau lại bị dựng dậy, lần này dáng vẻ của Hạ Dương đã thay đổi, biểu cảm biến thành kiểu tủi thân ấm ức.
Hạ Dương: "Em sẽ mua bù quà sinh nhật cho anh, rượu vang đỏ, em sẽ mua cho anh rượu vang đỏ đắt nhất trên đời!"
Mắt Thích Vân Tô chẳng thèm mở ra, nhíu mày chậm rãi nói: "Em không mua nổi đâu." Bộ dạng không hề nổi giận, vô cùng hiền lành.
"Em mua cho anh rượu vang đỏ đắt nhất ở siêu thị dưới tầng!" Hạ Dương không ngừng hôn lên mặt Thích Vân Tô. Anh thầm nghĩ, thằng nhóc này thật thiếu mắt nhìn, cứ thích chọn lúc người ta ghét bị làm phiền nhất để gây sự. Hạ Dương chỉ lo hôn, không nhận ra Thích Vân Tô hiện tại có bao nhiêu thiếu kiên nhẫn.
Tuy bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng anh vẫn cười, khóe môi hơi cong lên, đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Hạ Dương hôn một hồi mới ý thức được chuyện mình đang làm thất đức cỡ nào, sau đó lại không nỡ rời đi, ôm anh cùng nằm xuống giường. Hạ Dương không buồn ngủ, cũng chẳng muốn suy nghĩ gì, chỉ ngây ngốc cười rồi lại hôn, chăm chú nhìn Thích Vân Tô như đang chờ mặt anh nở hoa.
Trong mỗi hộp mô hình kia đều có một tấm thiệp, viết đơn giản mấy câu "năm mới vui vẻ", "sinh nhật vui vẻ", "tặng Hạ Dương 23 tuổi", "tặng Hạ Dương 24 tuổi"... không có ký tên, không bóc lớp niêm phong, thời điểm Thích Vân Tô xếp những cái hộp này vào tủ hoàn toàn không ngờ sẽ có ngày những món quà này được tặng đi.
Hạ Dương cũng không ngờ người mà hắn đã từng oán giận đã tiêu hết mấy tháng lương để mua một chai rượu vang đắt đỏ ở trung tâm thương mại làm quà sinh nhật, oán giận anh không chịu đi tìm mình, thực ra đối phương không hề quên hắn.
Ở một tuyến thời gian khác, yêu mà không dám vọng tưởng cũng vậy, chung thủy chờ đợi một tình bạn cũng thế, trước sau bọn họ luôn dành cho nhau một trái tim chân thành.
Quỹ đạo thời gian dần dần chồng gối, lần thứ hai gặp lại đã tỏ rõ được lòng mình, cùng say trong rượu ngọt.
Thích Vân Tô bận rộn tiếp đón đoàn hợp tác của Cassie. Ngoài những cuộc họp thảo luận về dự án, Thích Vân Tô cũng là người phụ trách chính những nghiên cứu kỹ thuật mới, trong ngày hễ có thời gian rảnh là lại ôm máy tính.
Mấy ngày qua anh cũng gặp David vài lần, David cho rằng Thích Vân Tô biết tiếng Phần Lan nên lúc nào gặp mặt cũng nói thêm vài câu, dù không yêu đương nhưng cũng khá thân thiết. Cách thức ứng phó của Thích Vân Tô chính là khách khí chào hỏi, lịch sự mỉm cười, nhưng mỗi lần cười cũng phải chịu thêm mấy mũi tên vô hình bắn vèo vèo từ chỗ Hạ Dương tới.
Bình thường Hạ Dương không hề để lộ ra sự dở hơi của mình vì đang trong thời gian làm việc, chỉ có khi về nhà mới phát tác. Một khi lên cơn là lấy đủ loại lý do để động dục, không chịu bỏ qua, nói cái gì mà một lần cười làm mấy lần, nhớ kỹ món nợ này chờ đến khi Thích Vân Tô hết bận, không phải tăng ca nữa mới đòi lại...
Ở công ty hắn là một vệ sĩ và tài xế rất tự do, không có việc gì làm thì nằm ở ghế sô pha trong văn phòng của ông chủ chơi game, khi nào nhàm chán không muốn chơi nữa thì mò ra bàn làm việc của ông chủ ôm ôm hôn hôn, có việc cần ra ngoài thì bàn giao ông chủ lại cho trợ lý, "Tuyệt đối không được để Thích tiên sinh một mình ra ngoài, người bên ngoài tìm tới, bất kể là ai muốn tìm Thích tiên sinh cũng phải thông báo cho tôi biết đầu tiên."
Trợ lý lâm vào hoang mang, vừa tìm hiểu việc riêng tư vừa giám sát mọi hành động, quản chặt thế này có thực sự là tài xế, vệ sĩ không nhỉ?
Hạ Dương vừa ra ngoài thì trợ lý gõ cửa văn phòng của Thích Vân Tô, cẩn thận nhắc lại những gì Hạ Dương vừa nói với mình, kết quả khiến cho trợ lý càng hoang mang hơn, vì Thích Vân Tô chỉ mỉm cười nói: "Cứ chiều theo ý cậu ấy, không cần báo lại với anh nữa."
Hạ Dương trở về nhà một chuyến, lục tung phòng mình lên tìm đồ. Từ Lan tan lớp về đến nhà còn tưởng gặp phải kẻ trộm, nhìn thấy Hạ Dương mới thở phào nhẹ nhõm.
"Con muốn phá nhà đấy à?" Từ Lan đứng ở cửa phòng hỏi, "Về nhà sao không báo một tiếng? Buổi tối muốn ăn gì để mẹ bảo ba con tiện đường ghé qua chợ mua."
"Con không ăn, lại đi ngay đây." Hạ Dương ngồi bệt xuống sàn nhà, xung quanh toàn đồ đạc, phần lớn là những mô hình đồ chơi giá rẻ, có cả mấy quyển manga ố vàng, cũng có mấy cuốn băng chơi game, chất đầy trong mấy cái hộp nhét dưới gầm giường. Không ít lần Từ Lan phàn nàn mấy thứ này, chỉ muốn ném hết đi cho đỡ rác nhà.
Bây giờ cũng vậy, Từ Lan vừa ghét bỏ đống đồ vô dụng mà Hạ Dương coi như kho báu của mình, vừa ngồi xổm xuống dọn dẹp giúp hắn, lại soi mói Hạ Dương chân tay vụng về, ngẫu nhiên kể một số chuyện hồi nhỏ của hắn.
Bà cầm một cái máy chơi game cầm tay, nói với Hạ Dương: "Mẹ nhớ cái này, là bảo bối mà con dành dụm tiền tiêu vặt rất lâu mới đủ để mua, cuối cùng mua về bị ba con lấy ra chơi trước. Khi đó con bao nhiêu tuổi nhỉ? Năm lớp 6 thì phải. Lúc đó đã bắt đầu cao vọt lên rồi, vậy mà chỉ vì mua máy chơi game về không được tự tay bóc ra đầu tiên mà trốn trong phòng khóc cả tối." Từ Lan càng nói càng không nhịn được cười.
Hạ Dương lớn tiếng phản bác: "Đó là tức giận, không phải khóc, mẹ nhớ nhầm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!