Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Hạ Dương vẫn luôn không thích trợ lý của Thích Vân Tô, không biết tại sao, mỗi lần hắn nhìn thấy Thích Vân Tô đứng cạnh trợ lý, hình ảnh Thích Vân Tô đứng cạnh một cậu trai trẻ cũng mặc âu phục chỉnh tề giống anh vô cùng chướng mắt.
Nhưng sự xuất hiện của David đã nhắc nhở Hạ Dương, hắn chướng mắt sai người rồi.
Chướng mắt là bởi vì ở một tuyến thời gian nào đó, Hạ Dương biết Thích Vân Tô không phải là trai thẳng, anh hẹn hò với cậu trai khác, hắn đã nhìn thấy Thích Vân Tô video call với David đang mặc âu phục.
Lúc đó đang lái xe trên đường, tiếng chuông báo có cuộc gọi đến ở điện thoại của Thích Vân Tô vang lên, Hạ Dương giúp anh bấm nghe, vừa mới kết nối thì màn hình hiện lên hình ảnh một người chưa mặc xong quần áo gọi "honey".
David gọi toàn bộ những người mà cậu ta cho rằng là xinh đẹp trong thế giới của mình là baby, honey, cũng chẳng có ý nghĩa gì khác. Bây giờ cậu ta đang ở trong nhà của Thích Vân Tô ở nước ngoài, mặc đồ của Thích Vân Tô, tạo dựng một bầu không khí vô cùng ái muội.
Hạ Dương cảm thấy kỳ lạ, sau khi cúp điện thoại, hắn hỏi Thích Vân Tô đó là ai.
Thực tế thì quá khứ vốn cũng chẳng có gì, Thích Vân Tô và David đã lâu không liên lạc, David xuất hiện ở nhà anh là vì phải tham gia một sự kiện nghiêm túc, nhất thời nghĩ ra cách mượn Thích Vân Tô một bộ âu phục.
"Bạn trai cũ đã chia tay rồi." Thích Vân Tô không giấu giếm, anh cho rằng về sau mình sẽ sống ở nước ngoài, cơ hội tiếp xúc với Hạ Dương không nhiều nữa, không cần thiết phải cố ý che giấu tính hướng của mình.
Cứ vậy mà thẳng thắn làm cho Hạ Dương mất hồi lâu mới phản ứng lại, trong lòng Thích Vân Tô thở phào vì gỡ đi được một bí mật, cười hỏi Hạ Dương có phải cảm thấy rất đáng sợ không.
Khi đó Thích Vân Tô mới chia tay David không lâu, anh về nước xử lý một số công việc.
Còn Hạ Dương và Nhiễm Ninh lúc ấy cũng chia tay được mấy tháng rồi nhưng hai người chưa nói với bất kỳ ai, tất cả mọi người đều cho rằng bọn họ vừa mua nhà tân hôn, đang ở trong trạng thái chuẩn bị cho lễ cưới, bao gồm tất cả người nhà hai bên, cả Thích Vân Tô.
Nhiễm Ninh không nói vì sợ phiền. Cô muốn chia tay không phải là kích động nhất thời, đồng ý lời cầu hôn cũng không phải là hồ đồ nhất thời, yêu đương thì vui nhưng ở bên nhau lâu dài thì không thể, hoàn toàn mường tượng được ra cuộc sống về sau sẽ thiếu sót một chút gì đó, có lẽ lo được lo mất chính là bệnh chung của chuyện tình cảm, có lẽ hai người không thể hòa hợp với nhau theo kiểu bao dung lẫn nhau.
Nhiễm Ninh không chịu đựng được sự ngay thẳng đến thiếu mắt nhìn, thiếu trưởng thành, trẻ con của Hạ Dương, Hạ Dương cũng thường nói Nhiễm Ninh quản quá nhiều.
Hạ Dương không nói vì bận bịu. Lúc chia tay hắn còn đang bị vây trong núi sâu hỗ trợ dập cháy rừng, ròng rã một tuần trời cộng tất cả thời gian ngủ không tới được sáu tiếng, lúc trở ra hắn không liên lạc được với Nhiễm Ninh, cũng không còn sức lực để nghĩ thêm điều gì khác, muộn màng nhận ra, ồ, chia tay thật rồi.
Vậy thì chia tay đi.
Cũng không đến nỗi khó vượt qua, vì không phải kỳ nghỉ nên không được đi đâu xa, mỗi ngày ở trong đơn vị huấn luyện, trực ban, bận rộn công việc, thỉnh thoảng mua ít rượu về giải sầu.
Một lần nữa Hạ Dương phải nhìn thẳng vào chuyện chia tay của mình là khi Thích Vân Tô từ nước ngoài trở về, lúc gặp mặt anh hỏi Hạ Dương khi nào định kết hôn, sau đó còn nói: "Nhân lúc anh về nước, em bảo Nhiễm Ninh dành ra ít thời gian đi chọn cùng anh một chiếc xe, là quà cưới anh muốn tặng hai người."
"Ông chủ Thích hào phóng khiếp!!" Hạ Dương không ngờ Thích Vân Tô hoàn toàn không biết chuyện bọn họ đã chia tay, thử thăm dò: "Ninh Ninh không nói gì với anh à?"
"Nói gì?" Thích Vân Tô hỏi lại, "Xe hả? Em ấy có nói mấy lần là chen chúc trên tàu điện ngầm quá mệt, anh thấy nhà mới của hai đứa còn cách bệnh viện xa hơn trước kia, mua một cái xe đi lại thuận tiện hơn."
Ngày hôm ấy, gặp nhau rồi đi ăn bữa cơm, Hạ Dương nhận được một món quà sinh nhật muộn cho tuổi 26, còn nhận được một chiếc xe là quà cưới, vốn định tâm sự chuyện tình cảm đau buồn nhưng cuối cùng hắn lại không mở miệng được.
Lúc đó Hạ Dương sợ sau khi Thích Vân Tô biết hắn và Nhiễm Ninh chia tay sẽ cảm thấy thất vọng về hắn.
Còn ở tuyến thời gian mà cả hai bọn họ đều không tham gia vào cuộc sống của Nhiễm Ninh, Hạ Dương mới biết hóa ra mình được Thích Vân Tô thầm mến từ rất lâu rồi.
Thích Vân Tô ngụy trang quá giỏi, kể cả hiện tại thì Hạ Dương cũng không dám tin.
Hắn vào phòng vệ sinh vốc nước lên mặt mấy lần, sau đó đứng thẫn thờ dùng khăn lông chườm mắt. Hạ Dương nhớ lại toàn bộ những ký ức của mình một lần, cho dù là những ký ức tương lai còn đang mơ hồ hay những ký ức đã trải qua, chưa một thời điểm nào từng xuất hiện hai chữ "thầm mến" kia, thà tin rằng ở tuyến thời gian này hắn thích Thích Vân Tô trước có khi còn dễ thuyết phục hơn.
Hạ Dương ở trong phòng vệ sinh rất lâu, lúc ra ngoài thì chị Lâm đã tan làm, Thích Vân Tô đang ở trong bếp trông nốt nồi canh cho chị Lâm.
Thấy Hạ Dương đi ra, Thích Vân Tô nhìn đồng hồ rồi nói: "Canh cần nấu thêm ít phút nữa, em ăn trước mấy món chị Lâm nấu xong rồi đi."
Trên bàn ăn toàn là những món mà Hạ Dương thích, có cả nước chanh mát lạnh, cam đã cắt sẵn, Hạ Dương không sang bàn ngồi mà đi về phía Thích Vân Tô.
Thích Vân Tô đã cởi áo khoác ngoài, áo sơ mi tháo mấy cúc trên cùng, ống tay xắn lên, điện thoại di động để bên cạnh bấm giờ, nghiêm túc trông nồi canh theo đúng thời gian mà chị Lâm đã dặn.
Sau khi Hạ Dương đi tới thì biến thành hai người cùng nhìn chằm chằm nồi canh đang sôi, không hề nói gì với nhau, cũng không giao lưu ánh mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!