Chương 35: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Về văn phòng, Hạ Dương đưa đoạn ghi âm cho Thích Vân Tô nghe. Từ nội dung trò chuyện của Thích Hòa Tân và người nào đó trong điện thoại thì có thể thấy cuộc sống dạo này của gã không được suôn sẻ cho lắm, bị đòi nợ, trong lúc nói chuyện cứ luôn nhắc đi nhắc lại câu "chờ tôi thêm mấy ngày" và "anh trai tôi có rất nhiều tiền". Mục đích của gã có thể là tới tìm Thích Vân Tô vay tiền nhưng cuối cùng lại không mở miệng.

"Có phải là gã muốn chiếm toàn bộ tài sản của anh không?"

Trong văn phòng của Thích Vân Tô có một quầy bar nhỏ, Hạ Dương ngồi ở đấy uống mấy hớp nước cho tỉnh táo, giọng rất trầm, ngữ khí nghiêm trọng. Nguyên văn toàn bộ câu mà hắn muốn hỏi là có phải Thích Hòa Tân muốn giết Thích Vân Tô để chiếm toàn bộ tài sản hay không, tuy chỉ là giả thiết nhưng cũng không thể hỏi ra miệng được.

Thích Vân Tô nói "đúng vậy", trả điện thoại lại cho Hạ Dương, "Anh chưa kết hôn, nếu như qua đời bất ngờ thì Thích Hòa Tân hoàn toàn có quyền thừa kế..." Anh nhìn sắc mặt đen thui của Hạ Dương, bổ sung: "Anh sẽ tìm luật sư lập di chúc, nếu xảy ra chuyện..."

"Xảy ra chuyện cái mông!!" Hạ Dương lớn tiếng ngắt lời, nhưng không nói tiếp gì cả.

Thích Vân Tô không biết làm thế nào khi đối mặt với ánh mắt giận dữ của Hạ Dương, anh không hiểu cơn giận hiện tại của Hạ Dương do ai đốt lên. Ban nãy trên đường đi Thích Vân Tô cũng đã giải thích với Hạ Dương rằng anh giới thiệu hắn là tài xế để Thích Hòa Tân không chú ý tới, nhưng hình như không hề có tác dụng xoa dịu.

Có lẽ là vì Thích Hòa Tân đột nhiên xuất hiện nên tức giận chăng? Vì lo lắng cho anh? Thích Vân Tô suy nghĩ một lúc, cảm thấy rất có thể là như vậy, tiếp tục giải thích với Hạ Dương.

"Tháng trước người mà anh tìm tra được công ty của Thích Hòa Tân đang gặp rất nhiều vấn đề. Công ty của cậu ta ban đầu là do nhiều người hùn vốn chung, làm bên nhận thầu xây dựng, cuối cùng năm ngoái có một người tham ô công quỹ, thiếu hụt một khoản không nhỏ, sau đó công ty phải thực hiện một hạng mục mới nên tài chính không đáp ứng được, gã đã đi vay không ít tiền."

"Bây giờ anh định làm gì?" Hạ Dương điều chỉnh lại tâm tình, hỏi.

"Không biết." Thích Vân Tô trả lời rất gọn gàng.

Hạ Dương lại hỏi: "Chuyện sau này anh nhớ lại được bao nhiêu?"

"Nhớ được hết." Thích Vân Tô đáp, "Không lâu sau, vì vấn đề tài chính rơi vào khốn cùng mà Thích Hòa Tân lên kế hoạch giết anh, thực ra là gã đã làm như vậy, bởi vì em... Nếu anh nhớ không nhầm thì sau khi em xuyên qua cứu anh, hai chúng ta sống chung một chỗ, không cho Thích Hòa Tân cơ hội thực hiện kế hoạch. Công ty của gã phá sản, cuộc sống càng ngày càng bế tắc, mỗi lần gặp anh sẽ càng hận anh, hai năm sau, năm anh 36 tuổi, gã lại lên kế hoạch giết anh một lần nữa..."

Thích Vân Tô vô cùng bình tĩnh thuật lại những ký ức của tương lai siêu thực kia, nở nụ cười miễn cưỡng, "Giết mấy lần mà vẫn không giết chết được anh cũng làm cho gã phát hiện ra năng lực xuyên qua của em, chuyển sang lợi dụng anh để uy hiếp em, yêu cầu em xuyên qua cứu vợ của gã. Thời gian lặp lại cho tới bây giờ giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì cả, đều đang hướng về tương lai gần như chúng ta đã biết trước kia..."

Lời đang nói bị tiếng đặt cốc xuống bàn rất mạnh của Hạ Dương cắt ngang, hắn vẫn còn tức giận. Thích Vân Tô rút khăn giấy lau đi mấy giọt nước bắn ra ngoài, nói tiếp: "Vẫn có thể thay đổi, anh đã có sự đề phòng với Thích Hòa Tân. Gã rút ruột công trình, làm giả hợp đồng để mượn tiền ngân hàng, công ty cũng trốn thuế..."

"Anh tìm ai điều tra Thích Hòa Tân, đưa số điện thoại của người đó cho em." Hạ Dương lại một lần nữa ngắt lời Thích Vân Tô, ném di động của mình sang.

"Anh không hy vọng em tham gia vào." Thích Vân Tô lắc đầu.

"Vậy hiện tại em đang ở đây làm gì? Chỉ làm tài xế cho anh thôi à?" Hạ Dương bực bội đứng dậy, nói thêm một câu "anh vốn dĩ chẳng hề coi trọng em", hắn đá vào ghế một cước toan bỏ đi, nhưng đi được mấy bước đã quay lại.

Hạ Dương đè nén cơn giận, hỏi: "Tại sao lại nói không biết làm gì tiếp theo? Tố cáo Thích Hòa Tân vào tù rất khó à?"

Lúc nói chuyện Hạ Dương không hề nhìn Thích Vân Tô, hắn ngồi lại về ghế, cúi đầu bổ sung: "Em có thể tìm người hỗ trợ."

Thích Vân Tô chăm chú nhìn Hạ Dương, anh đang rất vui vì được người mình thích lo lắng, nhưng Hạ Dương đang tức giận nên lời nói ra cũng cẩn thận hơn: "Vì cân nhắc đến mối quan hệ giữa anh và Thích Hòa Tân thực ra cũng không phải là thù hận gì quá lớn, chỉ là do từ nhỏ hay bị người lớn so sánh với nhau, trong tiềm thức nảy sinh suy nghĩ so đo, chưa kể... thực ra anh cũng rất đố kỵ với Thích Hòa Tân.

Những chuyện nhỏ bé xảy ra trong cuộc sống hàng ngày kéo rộng khoảng cách giữa cả hai, Thích Hòa Tân là người rất để ý mặt mũi, tâm hiếu thắng mạnh, cũng không thực sự là người xấu, anh nghĩ..."

"Anh muốn giúp gã?! Muốn giúp gã trả nợ?! Cảm hóa gã?!" Hạ Dương quả nhiên càng tức giận, "Anh là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn chúng sinh à?"

"Không phải." Thích Vân Tô nói, "Khoản nợ của Thích Hòa Tân anh cũng không có đủ khả năng giúp đỡ."

Thích Vân Tô đúng là đã nghĩ đến chuyện trả nợ giúp Thích Hòa Tân, anh vẫn luôn hi vọng tìm ra một cách nào đó hóa giải mâu thuẫn giữa hai anh em, nhưng đồng thời anh cũng sợ hãi sự tồn tại của Thích Hòa Tân. Coi như thực sự giúp Thích Hòa Tân lần này, tránh được kiếp nạn ở tuổi 34 thì năm 36 tuổi cũng là một mầm họa, không ai có thể đoán trước được liệu Thích Hòa Tân có nảy sinh suy nghĩ giết người một lần nữa hay không.

Vì vậy anh mới trả lời là không biết, không biết phải làm thế nào. Đôi lúc Thích Vân Tô cảm thấy Thích Hòa Tân là một kẻ thật đáng sợ, bọn họ là anh em ruột, sinh ra kém nhau đúng 13 phút, là người thân còn lại duy nhất trên đời của nhau, vậy mà lại muốn làm cho đối phương biến mất.

Thích Vân Tô nghĩ bản thân mình cũng thật đáng sợ, ác ý của Thích Hòa Tân đơn giản và thẳng thắn, còn anh lại là một tầng thiện ý dối trá.

Lần này Hạ Dương tức giận rất lâu, không chịu nói chuyện nữa. Bình thường hắn đều ngồi trong văn phòng vùi đầu chơi game, bây giờ một mực đòi phương thức liên lạc của thám tử mà Thích Vân Tô thuê. Sau đó hắn ra khỏi văn phòng, ngồi ở dãy ghế sô pha bên ngoài hành lang chờ, cả người tỏa ra khí tức âm trầm, từ chối bất kỳ ai đến gần.

Thích Vân Tô cũng suy nghĩ rất nhiều về lý do mà Hạ Dương tức giận, anh thậm chí còn cho rằng phải chăng Hạ Dương cũng hiểu được tiếng Phần Lan, hiểu được mấy câu Thích Vân Tô nói chuyện với David mà tức giận, nhưng suy nghĩ này rất nhanh đã bị phủ quyết, nếu Hạ Dương có khả năng nói được nhiều thứ tiếng thì hắn đã khoe khoang khắp nơi rồi.

Trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc, Thích Vân Tô muốn ra ngoài tìm Hạ Dương nói chuyện thì thấy hắn thiếu kiên nhẫn thở hắt ra khi nhìn thấy anh, anh lập tức rẽ ngang đi về phía thang máy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!