Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Vòi hoa sen ngột ngạt khiến người đứng dưới khó thở, vách kính sau lưng trơn trượt vì nước và mồ hôi, cúc hoa bị ra vào một cách mãnh liệt làm Thích Vân Tô mất cân bằng, không đứng thẳng được, cả người anh gần như đang treo trên người Hạ Dương.
Hạ Dương muốn chứng minh lại một lần nữa "kỹ thuật" của mình nên rất cố gắng, mỗi lần đi vào đều mài qua điểm mẫn cảm của Thích Vân Tô, thắt lưng như một động cơ chuyển động vĩnh cửu, cọ xát đến mức Thích Vân Tô không chịu được, vô thức phát ra tiếng nức nở trong cổ họng.
Tiếng khóc trộn lẫn với tiếng rên đi vào màng nhĩ của Hạ Dương, làm hắn càng điên cuồng hơn, nhưng so với việc phát tiết dục vọng của mình thì hình như mục đích của hắn là bắt nạt người đang say rượu và không có sức phản kháng kia hơn.
Động tác dưới thân vẫn chưa ngừng lại, hai tay Hạ Dương vuốt ve lưng Thích Vân Tô, "Anh nói thêm vài lời lúc say nữa cho em nghe đi."
"Không thích... ưm..." Thích Vân Tô dụi qua đôi mắt chua xót vì mồ hôi, nói với Hạ Dương: "Đừng sờ nữa... đâm sâu hơn chút đi..."
Gậy thịt của Hạ Dương rõ ràng lại to ra thêm một vòng, mắng "đệt" một tiếng rồi trêu chọc Thích Vân Tô: "Ông chủ Thích bình thường lạnh lùng kiệm lời, không ngờ lúc uống say lại phóng đãng như vậy, em thật sự rất muốn chụp lại dáng vẻ của anh lúc này..."
"Anh không say." Thích Vân Tô mỉm cười.
Nhìn nụ cười của đối phương, Hạ Dương cảm thấy mình sắp mất kiểm soát đến nơi rồi. Hắn nâng mông anh ôm hẳn người lên, dương vật đẩy vào nơi sâu nhất rồi bước đi, chuyển động ra vào theo nhịp bước chân làm Thích Vân Tô thoải mái đến run rẩy.
Hạ Dương đặt Thích Vân Tô lên giường, trong phòng vẫn chưa mở điều hòa nhưng cả hai mặc kệ, hắn kéo chân anh đặt lên vai mình rồi tiếp tục mãnh liệt đẩy hông.
Cửa ban công không khóa, một cơn gió nhẹ kèm theo sương sớm mát lạnh tràn vào, có cả tiếng chim hót ríu rít.
Trời đã hửng sáng, hai người trên giường vẫn mải mê chiến đấu kịch liệt, thấm ướt cả chăn và ga giường, càng ngày càng không còn tỉnh táo.
Sau khi cả hai cùng đạt đến cao trào, bụng và hậu huyệt của Thích Vân Tô co thắt, anh cào vài đường đỏ hồng lên đùi Hạ Dương, thở dốc.
Nơi gắn kết nhau vẫn chưa tách ra, Hạ Dương thở hổn hển thầm thì nói: "Không muốn đi ra."
Thích Vân Tô mỉm cười, Hạ Dương liếm láp khóe miệng và môi anh, hỏi: "Anh có hài lòng không? Có phải là rất sướng không? Sướng xong thì đừng có mặc quần áo vào rồi tỏ ra không quen biết em nữa nhé, em đã rất cố gắng rồi..."
"Em có yêu anh không?" Thích Vân Tô hỏi nhưng trong lòng lại thầm nghĩ cái hành vi vừa lên giường với nhau xong đã hỏi đối phương có yêu mình không thật sự ngu ngốc, nhưng mà cứ coi như mình đang say đi, say rồi thì làm gì cũng được tha thứ.
"Yêu chứ." Hạ Dương trả lời ngay không cần suy nghĩ, "Không yêu thì sao cứng lên với anh được?"
Thích Vân Tô lắc đầu: "Ham muốn tình dục không nhất định bao gồm cả yêu."
"Bây giờ em xem phim s.e. x nam nữ mà cứng lên thì mới gọi là ham muốn tình dục." Hạ Dương vẫn chưa ngừng hôn liếm, chuyển từ mặt xuống cổ anh, "Em vẫn phân biệt được. Em yêu anh, nhất định là rất yêu, năm 28 tuổi em yêu anh đến mức có thể nhảy xuống biển theo anh, giết người vì anh... nhưng hiện tại em mới 26 tuổi, chưa nhớ ra được hết chuyện vụn vặt của tương lai, em không biết cảm giác yêu này từ đâu mà tới..."
"Vì lên giường rất sảng khoái." Thích Vân Tô ngắt lời.
Hạ Dương nhổm người dậy, thò tay xuống sờ miệng huyệt dưới của Thích Vân Tô, nói: "Anh cắn em chặt quá, thả lỏng chút." Sau đó lại rút ra đẩy vào một lần, vừa làm vừa nói: "Em chắc chắn không nông cạn như vậy, còn anh thì sao? Đừng có nói với em là bởi vì em là người khỏe mạnh nên anh mới đi theo em nhé?"
Hạ Dương nói xong, lấy sức đẩy vào một cái thật mạnh, hung ác xả giận.
Thích Vân Tô nở nụ cười đậm mùi chế giễu, "Em khỏe á?"
"Đệch!" Hạ Dương mất hứng, "Anh lúc nào cũng thế! Sướng xong rồi trở mặt!"
Vốn dĩ hai người đã uống rượu cả đêm, cần ngủ một giấc nghỉ ngơi lấy sức nhưng Hạ Dương lại một mực đòi chứng minh là mình rất khỏe, làm từ chính diện đến sau lưng, từ giường đến phòng tắm mấy lần nữa, so với lần đầu còn mạnh mẽ hơn.
Trừng phạt đối phương xong, Hạ Dương vu vạ cho cái giường của Thích Vân Tô, nói nằm đây thoải mái nên không muốn đi đâu cả, trong lúc nghỉ ngơi đổi thành Hạ Dương hỏi Thích Vân Tô: "Anh có yêu em không?"
Thích Vân Tô không mở nổi mắt nữa, vừa mệt vừa buồn ngủ, cười nói: "Nghe thật ngu ngốc."
Hạ Dương kéo Thích Vân Tô vào lòng mình, một tay ôm chặt người một tay giữ cằm Thích Vân Tô, nhìn chòng chọc vào mặt anh, đòi hỏi một câu trả lời thật lòng.
Thích Vân Tô không mở mắt vì sợ phải nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Dương ở khoảng cách này sẽ khiến anh lầm tưởng không biết đang là thật hay mơ, cũng sợ đôi mắt sẽ làm bại lộ lòng mình. Anh tỏ vẻ đang rất buồn ngủ, chậm rãi đáp: "Yêu, rất yêu, mỗi một đoạn ký ức trong trí nhớ, quá khứ hiện tại hay tương lai, mặc kệ là em có yêu anh hay không, anh đều yêu em."
1
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!