Chương 32: + 41

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Người bị kinh hãi còn có chị Lâm.

Sáng sớm chị Lâm tới nhà làm việc, hiếu kỳ với đống chăn nệm ngoài phòng khách vẫn chưa dọn dẹp, thanh niên tài xế nào đó mỗi ngày liến tha liến thoắng cũng không thấy tăm hơi. Chị Lâm đi nấu bữa sáng, rửa sạch trái cây, tưới hoa rồi lau bàn ghế, chuyển chậu hoa lan ở trong nhà ra bệ cửa sổ một lúc, cẩn thận tỉ mỉ làm công việc hằng ngày của mình, chỉ là không ngờ hôm nay lại được nhìn thấy một hình ảnh khiếp sợ!

Cửa phòng ngủ chưa đóng chặt, bên trong có hai người đàn ông đang hôn nhau.

Thích Vân Tô cũng nhìn thấy chị Lâm nhưng anh không có bất kỳ phản ứng nào quá lớn, chỉ vươn tay đẩy sập cửa. Anh đã chuẩn bị xong xuôi ăn mặc chỉnh tề từ ban nãy, định xuống tầng thì đụng phải một con sói đói đứng sẵn ở cửa.

"Nhất định phải tới công ty sao? Anh có bị mệt không?" Hạ Dương mặc lại bộ đồ tối hôm qua, quần áo đã nhăn nhúm hết, khóe miệng kéo tới tận mang tai, vừa nói tầm mắt vừa rơi vào đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Thích Vân Tô.

Đầu lưỡi bị cắn một cái, Hạ Dương cũng chẳng thèm để ý, chỉ muốn hôn tiếp, hắn còn dò hỏi: "Mông anh có còn đau không?"

Thích Vân Tô hít sâu một hơi, "Em có thể bình thường một chút được không hả?"

"Chắc là không." Hạ Dương thật thà lắc đầu, "Anh có thể mặc âu phục làm cùng em một lần không?"

Hạ Dương vừa nói xong đã bị Thích Vân Tô đẩy đi, anh mở cửa ra ngoài trước, tức giận dở khóc dở cười. Làm tình cùng Hạ Dương đối với Thích Vân Tô mà nói chính là chuyện sung sướng nhất thế gian, anh vừa chìm đắm vừa mâu thuẫn, anh tham lam muốn được nhiều hơn, không muốn chỉ có như vậy, chỉ là như vậy.

Thích Vân Tô lại không biết, trong thế giới quan trắng như tờ giấy của Hạ Dương trong phương diện này, vì yêu thích nên mới lên giường là logic bình thường, vì vậy mà Hạ Dương cũng rất vui vẻ, lúc ăn bữa sáng không chịu ngồi yên, bộ dạng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể đứng lên nhảy một điệu tăng

-gô, trên đường tới công ty thao thao bất tuyệt đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nói là khí trời rất tốt, hay là đi ngắm cảnh một lúc.

Hạ Dương không cảm nhận được cảm xúc của Thích Vân Tô, còn Thích Vân Tô thì lại dễ dàng bị Hạ Dương kéo vào trong niềm vui của hắn.

Bọn họ lề mề tới chiều mới đến công ty, buổi trưa ăn cơm ở nhà Hạ Dương. Hạ Dương không hề nói gì, trực tiếp dừng xe dưới tầng nhà mình, quay sang hỏi Thích Vân Tô: "Cả sáng không đi làm có bỏ lỡ mất mấy triệu đôla của anh không?"

Hỏi thì hỏi nhưng tay vẫn tắt máy xe, Hạ Dương vừa xuống xe vừa cười nói: "Nếu thật sự làm lỡ mất mấy triệu đôla thì em sẽ bán thân cho anh, mỗi ngày nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để gán nợ."

Hạ Dương quanh năm suốt tháng sống ở kí túc xá của đội cứu hỏa, chỉ giữ liên lạc với người thân trong nhà, thỉnh thoảng hắn về nhà nghỉ ngơi ba mẹ cũng không quản thúc gì. Ngày hôm nay Hạ Dương dẫn theo Thích Vân Tô về nhà, giới thiệu với ba mẹ đây là một người bạn cực kỳ thân thiết.

Ba mẹ Hạ Dương nhiệt tình chiêu đãi khách, không có nghi ngờ gì, trước đây cũng không phải là Hạ Dương chưa từng dẫn bạn về nhà ăn cơm, chỉ là thái độ của con trai ngày hôm nay rất khác, cụ thể khác chỗ nào thì hai ông bà không nói ra được, nhưng nhìn bằng mắt thường cũng thấy con mình đối với người ta rất "bám dính" và "cung phụng".

Sau khi hai người rời đi, cha Hạ lập tức gửi tin nhắn cho Hạ Dương, hỏi có phải là đang nợ tiền Thích Vân Tô hay không. Điều này cũng dẫn đến một khoảng thời gian dài về sau, thỉnh thoảng ba mẹ lại gọi cho hắn, lời nói ý vị sâu xa giáo dục tư tưởng tiêu tiền tiết kiệm, nhưng đó là chuyện của về sau.

Bây giờ Thích Vân Tô đang nhận một cuộc điện thoại, giao lưu bằng tiếng Anh. Hạ Dương chỉ có thể nghe hiểu được một vài từ đơn, đoán chừng là có liên quan đến công việc, chờ Thích Vân Tô cúp máy, Hạ Dương lo lắng hỏi: "Em thực sự làm lỡ chuyện làm ăn của anh rồi à?"

Thích Vân Tô vẫn đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, lắc đầu không lên tiếng. Không tính là chuyện làm ăn quan trọng, chỉ là một hợp đồng với công ty nước ngoài đã đàm phán từ rất lâu, sắp tới đối phương có kế hoạch tới công ty của anh khảo sát. Nguyên nhân làm cho Thích Vân Tô trầm mặc chính là người được phía đối tác phái tới rất quen thuộc, sau khi cúp điện thoại anh lập tức kiểm tra lại email để xác nhận, nhất thời mất tập trung nên không chú ý xe đã tới bãi đậu xe của công ty mình rồi.

1

Thích Vân Tô hỏi Hạ Dương: "Sao không xuống xe?"

"Em nhìn anh có gì đó không đúng lắm, đang căng thẳng à?" Hạ Dương ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm anh hồi lâu.

Thích Vân Tô nói "không có gì", tháo dây an toàn định xuống xe thì bị Hạ Dương kéo tay lại.

Hạ Dương không biết hỏi thế nào cho phải, chuyện công việc của anh cho dù hắn có nghe cũng không hiểu, vì vậy nên mới cợt nhả nói: "Công việc có áp lực cũng đừng gắng gượng chống đỡ, anh có thể dùng em để xả stress, muốn làm gì thì làm, dày vò thế nào cũng được."

Thích Vân Tô mở cửa xuống xe, Hạ Dương vẫn theo bên cạnh tiếp tục nói: "Ý em là em có thể dẫn anh đi vận động, là kiểu vận động nghiêm túc ấy, đánh võ hoặc chạy bền, nhìn anh hình như đang hiểu lầm rồi."

"Ở công ty thì bớt nói đi." Thích Vân Tô nói.

"Có cần giữ khoảng cách không?" Đến trước cửa thang máy đang mở, Hạ Dương làm động tác "xin mời ngài".

Thích Vân Tô vừa nhấc chân định bước vào thì nghe thấy tiếng Hạ Dương hô lên rõ to: "Ông chủ Thích, đi đường cẩn thận, hôm nay nền nhà trơn lắm."

Anh bị một tiếng hô này làm cho giật mình, cả người đóng băng ở tư thế một chân vẫn còn đang giơ lên trong không trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!