Chương 30: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Một bàn thực phẩm "rác" bị hai người quét sạch, chủ đề tán gẫu cũng trở về bình thường, không còn xoay quanh chuyện khiến cả hai lúng túng nữa.

Dù sao trong lòng mỗi người đều đang có quỷ.

Hạ Dương thèm muốn cơ thể của Thích Vân Tô, điều này viết rõ ràng ngay trên mặt hắn.

Thích Vân Tô muốn làm gì đó khác đi, nhưng lại sợ mình không bước qua được ranh giới "sống chết" kia.

Nửa đêm hai người mới rời khỏi công ty, lúc đứng đợi thang máy, Hạ Dương nói: "Tại sao một mình ông chủ phải tăng ca ở lại đến cuối cùng nhỉ?"

"Vì kiếm được nhiều tiền nhất." Thích Vân Tô đáp.

"Kiếm được nhiều tiền nhưng lại chưa bao giờ ăn hamburger và gà rán." Hạ Dương huých nhẹ vào vai Thích Vân Tô, "Anh bao nuôi em đi, để từ nay về sau em dính lấy anh luôn."

Thích Vân Tô nghiêng người né tránh, liếc Hạ Dương một cái rồi chuyển sang nhìn màn hình hiện số tầng thang máy, nói: "Trước đây không phải đã nói sống là người của đội phòng cháy chữa cháy sao? Muốn leo tường rồi à?"

Lần đó nằm viện Hạ Dương đã nói vậy, nửa câu sau là chết làm ma của đội phòng cháy chữa cháy, vừa nói hết câu thì bị Từ Lan kí đầu.

Hạ Dương mặc kệ động tác né tránh của Thích Vân Tô, ngoan cố sáp lại gần anh, trầm giọng hỏi: "Anh đang trốn em à? Anh đang ghét bỏ em à?"

Đúng là Thích Vân Tô đang cố ý tỏ ra ghét bỏ để Hạ Dương không dùng ánh mắt kia nhìn mình nữa. Anh không trả lời, coi như là ngầm thừa nhận.

"Anh đang coi em là sói mà đề phòng đúng không?" Hạ Dương lẩm bẩm, mặt hắn vẫn cách anh rất gần. Hắn chăm chú nhìn một bên sườn mặt của Thích Vân Tô mấy phút rồi trở lại đề tài ban đầu: "Anh có nhớ lý do tại sao em nhất định phải làm lính cứu hỏa không?"

"Có nhớ một ít." Thích Vân Tô vẫn nhìn về phía trước, không quay sang nhìn Hạ Dương, "Năng lực xuyên qua của em có liên quan tới một vụ hỏa hoạn khi còn bé đúng không?"

"Có lẽ vậy, cho nên em chẳng thích cái năng lực thần kỳ này." Hạ Dương cười nói, "Cũng chẳng làm em giàu lên được."

"Lính cứu hỏa là nghề nghiệp có hệ số gặp nguy hiểm rất cao, có từng cân nhắc chuyện không làm công việc này nữa không?" Thích Vân Tô hỏi.

"Vậy thì anh phải cân nhắc chuyện bao nuôi em trước." Hạ Dương đáp.

"Nếu muốn phát tài thì tôi có thể nói trước cho em biết về hướng phát triển của thị trường chứng khoán trong vòng hai năm tới." Một câu nghe như đang đùa nhưng Thích Vân Tô lại nói rất nghiêm túc.

Hạ Dương bĩu môi: "Chỉ số thông minh của em không đủ để tiêu hóa cái đó."

Thang máy tới tầng một rồi mở ra, đôi mắt của Hạ Dương vẫn không thèm rời khỏi khuôn mặt của Thích Vân Tô.

"Đang đi lên hay đi xuống đây?" Người bên ngoài thang máy nhìn lại màn hình, "Xuống bãi đậu xe à, ầy, mình ấn sai rồi..."

Hạ Dương phát hiện người vừa nói chính là vị đại ca hồi chiều dạy hắn cách dỗ bà xã nên lên tiếng chào hỏi: "Muộn vậy mà anh vẫn còn ở công ty à?"

Đối phương nói: "Là cậu hả? Cậu không về nhà dỗ vợ đi à? Sao còn tăng ca tới bây giờ?"

Đối phương hỏi một hơi, suýt làm Hạ Dương sặc nước miếng chết ngay tại chỗ, cũng may là cửa thang máy đã kịp thời đóng lại.

Xuống tới bãi đậu xe, bộ dạng thiếu nữ ngại ngùng của Hạ Dương đã quay trở lại, một quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp mà lại bắt đầu đi cùng tay cùng chân trong vô thức.

Trên đường trở về, Hạ Dương nghĩ mãi mới nhớ ra ban nãy mình đang tán gẫu với Thích Vân Tô về chủ đề đổi một công việc khác và phát tài, hắn nở nụ cười, định nói tiếp về chủ đề này.

"Nhiễm Ninh?" Thích Vân Tô ngồi ở ghế cạnh lái lên tiếng trước. Thái độ của anh không có gì khác biệt, thần sắc tự nhiên, không đầu không đuôi hỏi hai chữ "Nhiễm Ninh", ý muốn hỏi bà xã cần dỗ kia có phải là Nhiễm Ninh hay không, muốn hỏi có phải Hạ Dương muốn đi tìm Nhiễm Ninh hay không, nhưng câu hỏi đặt ra lại ngầm mang theo sắc thái chất vấn.

Chỉ số thông minh của Hạ Dương tăng vọt, lập tức hiểu rõ, vội vã phủ nhận: "Không phải, em không có ý đó đâu, không phải cô ấy."

Hạ Dương cứ như sắp phát nổ tới nơi, thanh âm vừa to vừa nhanh, đúng lúc này xe tới một ngã tư gặp đèn đỏ, hắn quay sang giải thích với Thích Vân Tô: "Ban nãy những gì người kia nói... anh ta nhận nhầm người. Chiều nay trong thang máy có mấy người, mọi người tùy tiện hàn huyên vài câu, người cần về nhà dỗ vợ là người khác, không phải em. Anh ta nhận nhầm em."

Thích Vân Tô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, không nói gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!