Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Do not reup)Hạ Dương ôm lấy Thích Vân Tô, gác cằm lên vai anh, một tay xoa xoa vỗ vỗ mông anh, một tay lần mò vào trong áo ngủ vuốt ve, bộ vị nào đó đang có dấu hiệu ngẩng đầu.
Đẩy đẩy hông, Hạ Dương nói: "Anh xem, phản ứng này của em còn chưa đủ thật thà à? Đừng giận em nữa được không? Em thật sự đói lắm rồi, chúng ta đi ăn sáng thôi."
Thích Vân Tô mỉm cười bất lực. Anh chuyển tầm mắt về phía bầu trời bên ngoài, kéo tay Hạ Dương ra, tránh khỏi vòng ôm, bước tới mở cửa ban công.
Sống ở tầng 32, từ ban công nhìn xuống, có thể thấy được một diện tích xanh hóa rất rộng, khung cảnh thành phố phồn hoa thu hết vào trong mắt.
Nơi này thật đẹp.
Nên nhảy từ đây xuống, kết thúc giấc mộng chệch đường ray này, suy nghĩ của Thích Vân Tô rất rõ ràng, hành động rất dứt khoát.
Mơ cũng vậy, trời cao thương hại cũng thế, cho dù chân thực và ngọt ngào đến đâu, hết thảy đều không nên tồn tại. Hạ Dương là người mà anh chỉ yêu chứ không thể có được, là người mà anh chỉ có thể dõi theo, Thích Vân Tô biết rõ vị trí của mình ở đâu.
Cho dù trong mơ cũng không thể sa đọa như vậy, không nên dùng dục vọng xấu xa của mình tưởng tượng ra dáng vẻ Hạ Dương khi yêu mình, làm vậy sẽ vấy bẩn Hạ Dương.
Hành động của Thích Vân Tô rất nhanh nhưng khả năng của cơ thể có hạn, vì phần thắt lưng nhức mỏi nên anh chật vật trèo lên lan can bảo vệ, giây tiếp theo đã bị Hạ Dương lao tới bế ngang lên.
Hạ Dương nóng nảy, động tác thô bạo, ôm Thích Vân Tô ném lên sô pha, xong lại quay ra khóa cửa ban công.
"Rầm ---!!!"
Tiếng động đóng cửa cực kỳ lớn.
Hạ Dương về lại phòng khách, ngồi quỳ trước mặt Thích Vân Tô, giữ lấy hai bên vai anh, ánh mắt toàn là sợ hãi, toàn thân run rẩy.
"Anh phát điên gì vậy?!" Hạ Dương hét lên, "Anh vừa làm gì thế?! Anh muốn làm gì?! Anh muốn chết à?! Vì sao?! Đang yên đang lành, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?!"
Khác hoàn toàn với sự kích động của Hạ Dương, Thích Vân Tô vô cùng bình tĩnh, dù bị bóp đau hai vai cũng không hề giãy giụa.
"Anh không muốn chết, nhưng anh đã chết rồi, anh biết, tất cả những thứ này chỉ là giả." Thích Vân Tô vươn tay chạm vào hàng lông mày nhíu chặt của Hạ Dương, giọng nói cực nhẹ.
Cảm xúc ấm áp kia làm tay anh run lên, không phải là giả, Thích Vân Tô nghĩ, có lẽ là do anh... quá thích Hạ Dương, nên cho dù đã chết rồi cũng muốn được sống trong một giấc mơ như thế này.
Cũng có thể là trời cao cho anh một cơ hội để nói lời từ biệt, Thích Vân Tô tiếp tục nói: "Hạ Dương, rất vui được quen em, đối với anh vậy thôi là đủ rồi."
Hạ Dương hơi giật mình, buông tay ra, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn từ sự kinh ngạc, sau đó hắn ôm chặt người đối diện vào lòng, không nói câu gì.
Thích Vân Tô vỗ về mái tóc của Hạ Dương, lẩm bẩm nói: "Vốn dĩ anh cũng chẳng mấy nhiệt tình với cuộc sống này, nhưng mà có lẽ vẫn chưa tới số chết, có lẽ là nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, sau đó mơ thấy giấc mộng này chăng? Không ngờ là lại dám mơ..."
"Anh đang nói cái gì vậy?" Hạ Dương cắt ngang. Hắn hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, "Gì mà chết rồi?! Đánh rắm! Giấc mơ chó má gì thế?!"
"Ngày sinh nhật 34 tuổi, em trai anh phụ trách xây dựng ở một công trường, anh tới tìm nó ăn cơm, trên tầng bọn họ đang thi công, anh không cẩn thận vấp ngã từ tầng 8, rơi xuống..." Thích Vân Tô như đang đọc một bản báo cáo, thanh âm bình tĩnh vững vàng, giống hệt những gì trong trí nhớ mà anh đã trải qua.
Anh lại nói tiếp: "Anh nhớ rất rõ, nơi bị thanh thép xuyên qua hiện tại vẫn còn đang đau. Chết là chết, anh chấp nhận, nhưng không biết vì sao lại xuất hiện giấc mơ này."
Nụ cười nhạt dần, Thích Vân Tô tránh ánh mắt của Hạ Dương, chuyển tầm mắt của mình về phía tủ kính đặt rượu vang và mô hình, bên trong có mấy cái là của anh tặng cho Hạ Dương.
Dù rất cố gắng bình tĩnh và thản nhiên nói câu "anh chấp nhận" nhưng khóe mắt đỏ hoe đã không thể che giấu được sự hoảng loạn và nuối tiếc của anh.
Những mô hình kia lại khiến trong đầu Thích Vân Tô xuất hiện thêm nhiều ký ức mới lạ nữa. Anh nhìn thấy hình ảnh Hạ Dương kiên trì muốn bá chiếm tủ kính, cũng nhìn thấy hình ảnh của mình và Hạ Dương lúc cãi nhau, bộ dạng quen thuộc uy hiếp Hạ Dương...
Sao có thể chứ?
Giấc mơ này sao giống một bộ phim quá vậy? Lần lượt ra từng tập từng tập...
Trong lúc Thích Vân Tô đang ngơ ngác, một đôi môi khô ráo ấm áp dán lên. Hạ Dương dịu dàng hôn lên khóe mắt anh, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên môi anh, bá đạo cạy mở miệng anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!