Chương 29: + 37

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)Sau đêm đó Hạ Dương an tĩnh tuyệt đối. Đứng như quân nhân, ngồi thẳng lưng đoan chính, lái xe ổn định, yên lặng, không dám nói nhiều, không dám chơi game, làm một tài xế kiêm vệ sĩ mẫu mực, ngoại trừ lúc lái xe thỉnh thoảng liếc trộm ông chủ qua kính chiếu hậu ra thì mọi thứ đều hoàn hảo vô cùng.

Thích Vân Tô cũng không tỏ bất kỳ thái độ gì, khiến cho Hạ Dương cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mộng xuân, thế nhưng hắn vẫn còn cất giấu một cái dây áo choàng tắm.

Cái dây kia dính lại trên lưng quần của hắn, buộc rất chặt, ban ngày ăn không ngon, ban đêm nằm mơ.

Hạ Dương không dám ngủ tiếp ở ghế sô pha, tìm một góc ở phòng khách, trải thảm ngủ dưới nền nhà.

Thích Vân Tô cũng không có ý định muốn chỉnh Hạ Dương. Anh là người trưởng thành, có nhu cầu có ham muốn. Người mình thích sống chung nhà, mỗi ngày không biết chừng mực tâng bốc bản thân là trai thẳng nhưng lại biết rõ cả hai dùng chung một phần mềm hack, biết trước tương lai cong queo... vì vậy anh đã làm.

Là bị kích thích, khoảnh khắc đó gần như không nghĩ được gì, sau đó mới nhớ ra lần đầu tiên đúng nghĩa của mình và Hạ Dương cũng là do anh chủ động.

Vào ngày sinh nhật 34 tuổi của Thích Vân Tô, lần đầu tiên anh bị ngã chết, Hạ Dương sử dụng cách xuyên qua thay đổi quỹ đạo thời gian, anh không bị ngã nữa mà đổi thành tổ chức sinh nhật ở nhà, an ủi Hạ Dương đang thương tâm vì thất tình, mượn rượu làm chất xúc tác chủ động trêu chọc Hạ Dương, sau đó không gặp trắc trở gì mà chuyển sang hình thức sống chung.

Không có trắc trở, cũng không thể hiện tình cảm yêu thích lẫn nhau, rốt cuộc hai người bọn họ đã bắt đầu như thế nào? Bởi vì cơ thể phù hợp sao? Khi nghĩ tới những điều này Thích Vân Tô lại không nhịn được cảm thấy mất mát.

Nhưng mà anh cũng không xoắn xuýt chuyện này quá lâu, bây giờ tuyến thời gian đang ở thời điểm mấy tháng nữa mới tới sinh nhật 34 tuổi, anh muốn sống tiếp.

Thích Vân Tô muốn thẳng thắn đối diện với tình cảm này, điều kiện tiên quyết là anh phải còn sống.

"Nóng chết mất..." Hạ Dương lẩm bẩm, ngồi thẳng lưng ở sô pha, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, dùng dư quang lén nhìn Thích Vân Tô.

Thích Vân Tô đang ngồi ở bàn tập trung làm việc nên không nghe thấy.

Thực ra nhiệt độ của điều hòa trong văn phòng rất vừa vặn, mùa hạ nóng bức bị ngăn hết ngoài cửa, Hạ Dương kêu nóng đơn thuần là do muốn mở miệng gợi chuyện mà thôi.

"Anh có muốn uống cà phê đá không? Để em xuống lầu mua." Hạ Dương nhỏ giọng hỏi.

Thích Vân Tô không nghe rõ, một phần là vì số liệu của bản báo cáo trong tay không quá thuận lợi, lúc ngẩng đầu lên nhìn Hạ Dương, ánh mắt vẫn còn mang theo chút mờ mịt, hỏi: "Cái gì?"

Sau khi định thần lại, nhìn thấy tư thế ngồi của Hạ Dương, khóe miệng anh vô thức hơi cong lên rồi rất nhanh đã hạ xuống.

Hạ Dương nhìn thấy thay đổi biểu cảm nhỏ kia của Thích Vân Tô, trong nháy mắt lòng hắn như có một thứ gì đó nở bung, sống lưng thẳng tắp cứng đờ, đại não nhão nhoét như vũng bùn.

Hạ Dương không nói gì, Thích Vân Tô cũng không dây dưa thêm, cúi đầu đặt sự chú ý trở lại vào công việc.

"Em đi mua cho anh một ly cà phê được không?" Lát sau Hạ Dương mới đứng lên nói.

Nhưng đi vài bước rồi mà vẫn không thấy Thích Vân Tô ngẩng đầu lên, Hạ Dương lập tức dừng lại, trưng ra vẻ mặt lấy lòng, hỏi tiếp: "Hay là anh muốn uống cái khác? Anh có muốn ăn bánh kem không? Trời nóng thế này hay là ăn kem?"

Thích Vân Tô nói: "Em không cần mỗi ngày phải đi theo tôi, tự ra ngoài tìm gì chơi đi, hoặc là về nhà thăm ba mẹ một chút."

Hạ Dương lầm bầm hỏi: "Ý anh là em phiền sao?"

Hắn cảm thấy ấm ức vô cùng, có cảm giác hai ngày nay mình đã rất cố gắng hạ độ tồn tại xuống thấp nhất có thể rồi, nhưng làm thế nào cũng không tìm được phương thức ở chung bình thường cho cả hai.

Hạ Dương lén lút quan sát Thích Vân Tô, miệng vẫn rầm rì: "Đừng thấy em phiền, em biết sai rồi..."

Thích Vân Tô muốn nói, em ngại ngùng hai ngày là đủ rồi đấy, trầm mặc vài giây mới mở miệng: "Được rồi, ra ngoài đi."

Hạ Dương quay người ra ngoài, mỗi bước đi đều ngập tràn lưu luyến. Hắn tiện đường hỏi những đồng nghiệp khác có muốn uống gì luôn không, hỏi xong cầm mẩu giấy ghi lại đi vào thang máy, lúc đi ngang qua văn phòng của Thích Vân Tô lại nhìn vào bên trong lần nữa.

Chớp mắt.

Vào trong thang máy, Hạ Dương thở dài một hơi, hắn biết sai rồi, nhưng làm thế nào để giải thích chuyện mình đặt một trai thẳng xuống dưới thân để ch

-ịch đây? Không biết giải quyết thế nào nên cũng không dám nghĩ, vì chỉ cần nghĩ tới là hình ảnh kia lũ lượt xuất hiện trong đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!