Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Thật trùng hợp, sau hai tuần gặp lại Hạ Dương, Thích Vân Tô nhận được những bức ảnh chụp Hạ Dương của thám tử gửi cho.
Góc độ chụp trộm, mỗi ngày mặc một bộ quần áo khác nhau, vành mũ che hết nửa mặt, mục đích cũng giống thám tử, hắn đang theo dõi Thích Hòa Tân.
"Tôi phát hiện ra người này từ khoảng tháng 4 năm nay, cậu ta thuê một căn nhà ở đối diện nhà Thích Hòa Tân nhưng không thường sống ở đó, mỗi tháng sẽ theo dõi Thích Hòa Tân một ngày, giống như là đang giám sát Thích Hòa Tân vậy."
Thám tử tư đang theo dõi Thích Hòa Tân là người Thích Vân Tô thuê từ một năm trước.
Thích Vân Tô vốn dĩ cũng cho rằng nên giảm bớt tiếp xúc với người em trai này để tránh những so đo đố kỵ vô hình tồn tại nhưng hình như rất khó, nếu như cuộc sống của Thích Hòa Tân thuận lợi thì may ra gã mới chịu ngồi yên, nhưng vợ gã vừa mất vì bệnh, trụ cột tinh thần sụp đổ, cuộc sống không còn thuận lợi nữa, lập tức sẽ quy toàn bộ nguyên nhân cho những chuyện này là do Thích Vân Tô.
Một năm trước, Thích Vân Tô tham gia tang lễ của vợ Thích Hòa Tân. Sau lễ tang anh dìu Thích Hòa Tân đang mệt lả vì suy sụp tinh thần đi nghỉ ngơi, một lần nữa nghe thấy gã nói: "Dựa vào cái gì mà chúng ta chỉ sinh ra cách nhau có 13 phút mà cuộc sống của anh tốt hơn tôi..."
Khi đó anh đã hiểu rõ, không quản mình làm cái gì, công việc có áp lực hay không, có nhà riêng xe riêng quần áo hàng hiệu hay không, anh cũng từng thử khơi gợi để người em trai này nói ra nỗi khổ tâm trong lòng, nhưng không thay đổi được, hoàn cảnh sinh ra đã ấn định bọn họ không thể tồn tại một cách bình đẳng.
Thích Vân Tô cũng đã nghĩ cách, anh muốn sống, nếu vậy thì chỉ còn cách kìm hãm bằng được quả bom nổ chậm mang tên Thích Hòa Tân này, chỉ là không ngờ Hạ Dương cũng tham gia vào.
Thám tử tư chỉ vào một bức ảnh, nói: "Cậu ấy là lính cứu hỏa, đã từng làm nhiệm vụ trong trận hỏa hoạn xảy ra ở khu nhà của Thích Hòa Tân, đây là điểm liên quan duy nhất của cậu ta và Thích Hòa Tân mà tôi tra được. Vốn định để đến khi nào điều tra được chi tiết hơn thì mới báo cáo lại với anh, nhưng hôm qua tôi thấy cậu ấy kéo theo vali quần áo tới nhà của anh.
Nếu cậu ấy là người quen của anh thì tôi nói vậy để anh biết, nếu không phải thì để anh đề phòng hơn một chút."
"Là bạn của tôi, không cần phải để ý đến cậu ta nữa." Thích Vân Tô cầm bức ảnh trong tay, mơ hồ có thể thấy rõ biểu cảm hung dữ của người trong hình.
Thích Vân Tô không hiểu rất nhiều chuyện. Anh không hiểu tình cảm mà Hạ Dương dành cho mình là gì, thậm chí không thể hiểu nổi những tình cảm đó bắt nguồn từ đâu. Giả dụ như anh không xuất hiện nữa, lẽ ra Hạ Dương cùng lắm chỉ coi anh là người bạn cũ trong một đoạn ký ức không quá quan trọng, nhưng hình như không phải thế.
Không phải như thế...
Lúc trở về nhà, ba cái vali của Hạ Dương đã đặt chình ình giữa phòng khách. Chủ nhân của đống vali thì đang gây sự, chê bai mấy phòng ngủ dành cho khách của căn nhà này cái thì ánh sáng không tốt cái thì buồng tắm không tiện, tình nguyện nằm ở ghế sô pha phòng khách.
Chưa hết, hắn còn bắt đầu xoi mói tủ kính chứa rượu vang đỏ và mô hình nhân vật kia của anh.
"Ai đưa cho anh mấy cái này?" Hạ Dương dùng khẩu khí chất vấn, không khách khí chút nào, "Đến hộp gói bên ngoài cũng không nỡ bóc cơ à?"
Thích Vân Tô không thèm để ý đến Hạ Dương, xuống bếp tìm nước uống.
Hạ Dương đi theo sau, cằn nhằn: "Tôi là một chuyên gia về figure này, có muốn tôi giúp anh mở ra nhìn thử không? Có khi toàn là hàng nhái đó. Thứ đồ này không thể nhìn hộp bên ngoài thôi được đâu, có khi chỉ làm cái hộp tinh xảo để dụ dỗ người mua thôi."
Thích Vân Tô liếc hắn một cái, Hạ Dương đổi giọng: "Anh không hiểu tôi đang nói gì à? Ý tôi là tôi đang tò mò ai đưa cho anh mấy cái này, tôi có thể trao đổi với người kia, tôi là chuyên gia đấy."
"Xin nghỉ phép được rồi à?" Thích Vân Tô hỏi.
Hạ Dương gật đầu, nói: "Đừng có lái sang chuyện khác."
"Xin dễ vậy à?" Thích Vân Tô lại hỏi.
"Dựa vào sức hút của nhân cách." Hạ Dương theo Thích Vân Tô ra khỏi phòng bếp, vẫn chưa thôi dây dưa chuyện mô hình, "Cái gì nhỉ? À, tôi mang hết đồ của tôi tới rồi, có cả mô hình đó, tôi bỏ vào tủ rượu của anh được không? Mô hình của tôi đảm bảo là hàng chính hãng."
Ngữ khí hoàn toàn không giống đang xin ý kiến, Hạ Dương còn hạ thấp giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng một nửa tủ dùng để xếp mô hình nhân vật của tôi..."
Bước chân lên bậc thang của Thích Vân Tô đột nhiên dừng lại, Hạ Dương theo phản xạ im bặt.
"Tại sao cậu lại theo dõi Thích Hòa Tân?" Thích Vân Tô đi thẳng vào vấn đề.
Hạ Dương hơi ngẩn ra, định lắc đầu phủ nhận nhưng nhất thời miệng nhanh hơn não: "Sao anh biết?"
"Tại sao phải làm những chuyện đó?" Thích Vân Tô hỏi tiếp.
Hạ Dương trả lời như thể là lẽ đương nhiên: "Gã sẽ giết anh, tôi lại không tìm được anh, chỉ có thể tìm gã trước. Không có gì đâu, không cần khách sáo với tôi, con người tôi rất quý trọng tình anh em bạn bè."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!