Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)"Ông chủ Thích, biệt thự lớn thế này mà đêm qua lại vứt tôi ở sô pha, anh không cảm thấy có lỗi à?"
Hạ Dương đi tới, kéo ghế ra tự nhiên ngồi xuống, tỏa ra oán khí, hỏi người xa lạ ở phía đối diện: "Tên cậu là?"
1
Trợ lý chưa kịp trả lời, Thích Vân Tô đã nói trước: "Nhà vệ sinh ở bên kia."
Trợ lý thức thời đứng lên, "Thích tổng, em ra xe chờ anh."
Nhìn người kia rời đi, oán khí của Hạ Dương vẫn chưa giảm bớt, nói: "Thích tổng, biệt thự to thế này mà sao ăn bữa sáng giản dị thế? Có mỗi cháo trắng trứng ốp thôi à?"
Người giúp việc đang bận rộn trong phòng bếp, không thấy người đâu chỉ thấy tiếng, "Ông chủ Thích nói tối hôm qua ăn đồ ngọt nhiều nên hơi ngán, hôm nay chỉ muốn ăn cháo."
"Trùng hợp thế, tôi cũng thấy vậy. Bánh gato hôm qua anh mua không ngon lắm, lần sau tôi chỉ anh một tiệm khác ăn ngon hơn." Hạ Dương thò tay muốn bốc trộm một miếng trứng của Thích Vân Tô nhưng không thành công, mu bàn tay bị anh đánh một cái.
Thích Vân Tô mặt lạnh nói với hắn: "Đi đánh răng đã."
"Biết rồi ạ, ông chủ Thích." Hạ Dương không giận mà vui vẻ đứng lên, "Biệt thự to thế này, nhà vệ sinh ở chỗ nào?"
Người giúp việc trong bếp đi ra, vừa lau tay vừa nói: "Đi đi đi, để tôi dẫn cậu đi."
"Chị cứ bận đi, để tôi." Thích Vân Tô vừa nói vừa đứng lên lôi cánh tay của Hạ Dương.
Hạ Dương hơi kinh ngạc trong chốc lát, bởi vì hắn cảm thấy người giúp việc kia rất quen, vào tới nhà vệ sinh mới nhớ ra: "Kia là chị Lâm phải không?"
Là người đã chăm sóc Thích Vân Tô trong khoảng thời gian anh nằm trong bệnh viện.
Hạ Dương lại bắt đầu không vui, chất vấn Thích Vân Tô: "Anh thậm chí còn đi tìm chị Lâm tới nhà anh làm giúp việc, tại sao không tới thăm tôi? Tôi đâu có đổi việc đổi số? Từng đó năm rồi mà anh chẳng thèm tới tìm tôi..."
Giọng của Hạ Dương mang theo ngữ khí hỏi tội, Thích Vân Tô muốn đóng cửa nhốt hắn ở bên trong cho khỏi ồn ào nhưng mà sức lực không đủ. Cửa đóng lại, bản thân anh cũng ở bên trong luôn.
"Im lặng đi, Hạ Dương." Thích Vân Tô cảnh cáo.
Khí thế của Hạ Dương yếu đi mấy phần, "Thôi bỏ đi, dù gì tôi cũng tới tìm anh rồi." Im lặng được vài giây lại bắt đầu ồn ào: "Bàn chải đánh răng đâu? Tôi chỉ dùng bàn chải đánh răng lông mềm, kem đánh răng phải có vị bạc hà."
Thích Vân Tô thở hắt một hơi, sắc mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng lại muốn cười, thầm mắng mấy câu "đồ ngốc".
Cửa sổ nhà vệ sinh đang mở, ánh mặt trời chiếu xiên vào một góc, bóng cây lắc lư, ve sầu kêu ran từng đợt, mùi cam ngọt ngập tràn bốn phía. Hạ Dương nhìn Thích Vân Tô rướn người tìm bàn chải đánh răng trong tủ để đồ ở trên cao, một thân âu phục chỉnh tề đối nghịch với tư thế, không hiểu sao trong lòng bốc lên một ngọn lửa không tên.
Có lẽ là do bị ký ức tương lai ảnh hưởng, tình trạng lửa nóng đốt người này Hạ Dương cũng quen rồi. Trong một khoảnh khắc hắn rất muốn làm nhăn bộ âu phục của Thích Vân Tô, hoặc như tối hôm qua, rất muốn lột cái áo choàng tắm kia xuống, giống như một vài giấc mộng xuân thỉnh thoảng xuất hiện trong những năm này, đều là những dục vọng của tương lai, không phải của hiện tại.
Hạ Dương nuốt nước bọt, tự thuyết phục bản thân không được để những ký ức tương lai ảnh hưởng, phải kiên định rằng mình là thẳng, thẳng tắp, thẳng hơn cả bàn chải đánh răng.
Hạ Dương tự cho mình là thẳng, không thẹn với lòng, còn cho rằng Thích Vân Tô cũng giống vậy nên lời nói ra bắt đầu không có chừng mực, sau khi Thích Vân Tô đưa bàn chải đánh răng cho hắn và chuẩn bị ra ngoài, Hạ Dương thốt lên: "Anh không chờ tôi đánh răng xong rồi morning kiss à?"
Thích Vân Tô quay đầu tròn xoe mắt nhìn hắn.
Bữa sáng Hạ Dương ăn vội ăn vàng rồi nằng nặc đòi đi cùng, còn không cho Thích Vân Tô ngồi ở ghế cạnh lái, kéo anh ra ngồi ở ghế sau với mình.
Trên đường đi, Hạ Dương nhìn một thân đồ thể thao của mình và âu phục của Thích Vân Tô, bỗng cảm thấy không hài lòng lắm, nhịn không được hỏi: "Anh thật sự không nóng à?"
Thích Vân Tô đang xem máy tính bảng, cũng chỉ xem thôi chứ nội dung không vào được mấy, nghe thấy tiếng liền quay sang hỏi: "Điều hòa lạnh quá hả?"
Anh cho rằng Hạ Dương mặc ít nên không thích ứng với nhiệt độ của điều hòa trong xe, bảo trợ lý nâng nhiệt độ lên.
"Chỉ là tôi tò mò mặc âu phục có nóng không thôi." Hạ Dương vươn tay sờ cổ áo của Thích Vân Tô, "Nhìn anh mặc âu phục đẹp trai thế này, có lẽ tôi cũng nên mua cho mình một bộ mặc thử xem."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!