Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)Nhà của Thích Vân Tô rất lớn.
Từ lúc bước vào Hạ Dương đã thầm chửi thề trong bụng, bị cảm xúc cáu kỉnh vô cớ bao trùm, có lẽ là do muốn trách Thích Vân Tô, khiến hắn tốn quá nhiều thời gian mới tìm thấy anh. Bây giờ vào trong nhà, nghe tiếng TV đang mở, Hạ Dương bước lên bậc thang, gặp phải một bức tường kiểu dáng hiện đại làm mất phương hướng, lòng vòng một lúc mới tìm thấy phòng khách.
"Người đâu rồi? Người yêu của anh đâu?" Hạ Dương chẳng hề có dáng vẻ của một vị khách không mời mà tới chút nào.
Hắn trực tiếp ngồi xuống sô pha, nhìn bộ anime đang chiếu trên TV, thuận miệng nói: "Cậu ta là trùm cuối."
Thích Vân Tô mặc kệ Hạ Dương vào nhà, ngoại trừ sợ hãi ra thì tâm trạng của anh cũng không ổn lắm, từ trước đến giờ anh chẳng có cách nào đối phó được với Hạ Dương.
Dù không biết phải làm sao nhưng cũng không được để đối phương nhìn thấu, anh siết chặt nắm tay, đi lướt qua Hạ Dương xuống thẳng phòng bếp.
Ông lớn Hạ Dương ngồi thoải mái trên ghế sô pha mềm mại, ánh mắt nhìn theo đôi chân lộ ra dưới vạt áo choàng tắm.
Mắt cá chân nho nhỏ, cổ chân mảnh khảnh, gót chân ửng hồng, bắp chân thon thả vừa trắng vừa mịn, hoàn toàn không giống đám đồng đội thô ráp sần sùi của hắn.
Hạ Dương nhìn vài giây mới thu lại những suy nghĩ biến thái trong đầu, nói: "Điều hòa nhà anh mở thấp thế? Mặc ít vậy không sợ bị cảm lạnh à?"
Thích Vân Tô ném cái cốc đựng nến vào sọt rác, quay sang nhìn một chút, không hiểu nổi tại sao Hạ Dương lại nói vậy, đáp lại: "Điều khiển điều hòa để dưới bàn trà."
Ai rảnh mà đi quan tâm cái điều hòa lúc này! Hạ Dương nhảy khỏi ghế sô pha, đi theo Thích Vân Tô xuống phòng bếp, nhìn thấy anh đang mở tủ lạnh ra, hắn nghiêng đầu vào nhòm, tiếp tục âm dương quái khí nói: "Cuộc sống gia đình coi bộ không tệ nhỉ? Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn. Tôi muốn một cốc nước chanh, cảm ơn."
Trên cửa tủ lạnh có nước chanh đã pha sẵn, mỗi ngày người giúp việc qua đây nấu cơm đều chuẩn bị, Thích Vân Tô không thích uống cho lắm.
Không thích, nhưng mỗi lần người giúp việc hỏi anh muốn ăn gì, bữa sáng muốn uống gì, anh đều ma xui quỷ khiến trả lời là nước chanh, về sau người giúp việc cho rằng anh thích nước chanh nên mỗi ngày đều pha một bình.
Thích Vân Tô rót một cốc nước chanh cho người thực sự thích uống nước chanh đang đứng bên cạnh, trong lòng chột dạ nhưng trên mặt vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"
Hạ Dương nhận lấy cốc nước, không trả lời được câu hỏi của Thích Vân Tô, vì vậy hắn đánh trống lảng bằng một giọng điệu khó chịu: "Nước pha sẵn à? Tôi muốn uống nước mới vắt cơ."
"Lúc nói chuyện cậu có thể đừng hung dữ như vậy được không?" Thích Vân Tô né tránh Hạ Dương, đi ra khỏi phòng bếp.
"Hung dữ gì?" Hạ Dương chậm chạp đi theo sau, "Tôi vốn là người nóng tính, anh không biết à? Tôi đang tức giận đấy! Anh thế mà lại tìm người yêu? Mấy năm nay tôi còn chẳng tìm Nhiễm Ninh, quá uất ức rồi! Còn anh thế mà lại đi tìm người yêu!"
3
Hạ Dương nói thẳng ra, có gì nói nấy, không giấu giếm ẩn ý gì.
Thích Vân Tô dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Hạ Dương, suy nghĩ một chút về những lời hắn vừa nói. Anh vốn cho rằng nếu mình không xuất hiện, Hạ Dương và Nhiễm Ninh vẫn đi theo quỹ đạo thời gian cũ, yêu đương rồi kết hôn, tính ra có khi còn thuận lợi hơn trước, thế nhưng hình như lại không phải như vậy?
"Cậu chưa từng hẹn hò với Nhiễm Ninh?" Thích Vân Tô hỏi.
Hạ Dương lắc đầu: "Nhiễm Ninh vốn rất ghét bị người trong nhà sắp xếp vào bệnh viện làm việc, vì gặp anh nên cô ấy mới có động lực tiếp tục làm bác sĩ, anh không vào bệnh viện nên lúc tôi tỉnh lại cũng không gặp được cô ấy."
Khi đó Thích Vân Tô chỉ lo sắp xếp lại những ký ức ngổn ngang của mình, đúng là đã quên mất chuyện đó. Bây giờ nhìn thấy Hạ Dương tức giận mới hiểu ra, "Vì vậy nên cậu trách tôi tại sao không tự sát, làm lỡ mất cơ hội được gặp Nhiễm Ninh?"
"Đệch! Tôi nói thế bao giờ hả?!" Hạ Dương trợn mắt, đặt cạch cốc nước chanh lên bàn, đi gần hơn về phía Thích Vân Tô, "Chẳng có quan hệ gì với Nhiễm Ninh cả, tôi không hề có ý đó, ý của tôi là... là cái gì mà... là anh và tôi..."
"Tại sao cậu không đi tìm cô ấy?" Thích Vân Tô cao giọng hỏi, "Nếu có thể thông qua biển số xe để tìm chỗ tôi ở, vậy thì sao lại không tìm được Nhiễm Ninh đổi công việc gì?"
Hạ Dương cuống lên: "Không tìm Nhiễm Ninh vì tôi không muốn tìm! Tôi chỉ muốn tìm anh! Anh cũng có ký ức của tương lai mà, không phải sao? Trong trí nhớ rõ ràng mối quan hệ của chúng ta có một khoảng thời gian rất tốt, thường nói chuyện và đi ăn với nhau, hơn nữa sau đó còn... gì mà... còn phát triển hơn. Anh không bị những ký ức đó ảnh hưởng à? Anh không chỉ không có một chút ý tứ nào muốn làm quen với tôi, còn đi tìm người yêu, chỉ có một mình tôi thủ thân như ngọc, tôi quá uất ức, tôi còn không được tức giận à?"
Ban đầu Hạ Dương hơi to tiếng, dần dần giọng càng nhỏ đi, lẩm bẩm nói ra hết suy nghĩ trong đầu, càng nói càng thấy kỳ cục.
Thích Vân Tô không thể hiểu nổi, "Cậu bị những ký ức đó ảnh hưởng hả?"
"Tôi đâu phải là anh." Hạ Dương nuốt câu tiếp theo "anh là cái đồ vô lương tâm" vào bụng, có cảm giác nói ra nghe cứ như mình là... một người chồng bị vứt bỏ vậy...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!