Chương 24: (Vô Đề)

Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư

(Edit: Andy/Cấm reup)"Không có ai tự sát cả, thực sự không có."

Trong bãi đậu xe giữa sườn đồi núi Bình, Vương Thời vừa nghe điện thoại vừa dùng tay phe phẩy cổ áo, toàn thân cậu ta đang đổ mồ hôi, nóng bức, vất vả lắm mới có được một ngày nghỉ ngơi thì bị Hạ Dương sai đi leo núi.

Hạ Dương ở đầu dây bên kia kiên trì: "Không thể, ông có hỏi rõ không đó, hỏi lại thử xem..."

Cổ họng của Hạ Dương chưa bình phục nên không thể nói quá to, giọng khàn khàn.

Vương Thời bực đến dậm chân, cậu ta quay lại chỗ trạm bảo vệ ở bãi đậu xe, thò đầu qua ô cửa sổ nhỏ nói: "Sao không lắp một cái máy điều hòa? Mấy anh không thấy nóng à?"

Nhân viên phụ trách nói: "Còn chẳng phải có cậu ở đây nói mát rồi sao?"

1

"Vất vả rồi vất vả rồi, đúng là không dễ dàng gì, công việc thường ngày của tôi cũng hay chạy vào lò lửa lắm." Vương Thời vừa cười nói vừa đưa điện thoại qua ô cửa sổ, "Tôi có một người anh em đầu óc không tốt lắm, cậu ấy một hai kiên trì là đầu tháng này có một người đàn ông tự sát ở gần đây, phiền anh giải thích với cậu ấy một chút..."

Nhân viên phụ trách nhíu mày cầm điện thoại, lẩm bẩm: "Chỗ này mỗi ngày có rất nhiều người tới, chẳng lẽ có người chết mà lại không ai biết..."

Hạ Dương nghe thấy, lập tức ngắt lời, bất chấp rống lên: "Không chết, ai nói là người chết?! Tôi hỏi là có ai cố tự sát không! Là cố tự sát!"

Nhân viên phụ trách để điện thoại cách ra xa một khoảng, hét lại: "Không có! Nhiệm vụ của bọn tôi là tuần tra mỗi ngày, trên núi dưới núi đều có camera giám sát, ai muốn nhảy vực hay đâm xe đều phát hiện được hết!"

"Mấy anh có camera giám sát?" Hạ Dương bình tĩnh lại, "Vậy anh xem giúp tôi buổi tối ngày mùng 4 tháng 3 có phải có một chiếc xe Santana màu đen, dùng biển số giả, trong xe có một người đàn ông đốt than tự sát không? Là ngày mùng 4 tháng 3, khoảng 11h tối."

"Ngày xảy ra hỏa hoạn ở khu phố cũ ấy hả?" Nhân viên phụ trách hỏi.

"Đúng đúng đúng." Hạ Dương đáp, "Theo lý thuyết thì anh ấy được các anh phát hiện rồi cứu mạng thành công, anh nghĩ kỹ lại xem có phải là có chuyện đó không?"

Nhân viên phụ trách suy tư chốc lát, nói: "Ngày hôm đó đúng là có một người đàn ông đi xe Santana, nhưng mà nhìn rất bình thường, cũng không thấy tự sát."

"Có phải là người đó mặc âu phục? Là bộ âu phục giá 32 vạn tệ, thân hình gầy gò, nhìn rất giống một thiếu gia nhà giàu?" Hạ Dương bổ sung.

"Đúng là mặc âu phục, rất gầy." Nhân viên phụ trách chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ, muốn ngắt cuộc trò chuyện, "Ngày đó chẳng phải là bên khu phố cũ xảy ra hỏa hoạn sao? Tôi ở bên núi này còn nhìn thấy, lúc đó tôi ra ngoài một lúc để xem, người đàn ông kia đã ở đây, tôi còn nói chuyện với anh ta mấy câu, nói là lửa cháy to thật, nhưng anh ta không đáp lời.

Lúc đó tôi đoán anh ta có thể là vừa thất tình hoặc phá sản, một mình ngồi trên núi tới hừng đông mới lái xe rời đi."

"Rời đi? Tự anh ấy lái xe rời đi?" Hạ Dương muốn xác nhận lại, cuối cùng vẫn nằng nặc xin nhân viên phụ trách băng ghi hình giám sát ngày hôm đó, sau khi nhìn thấy tận mắt mới tin.

Thích Vân Tô không tự sát.

Hạ Dương nhận được đoạn video của Vương Thời gửi tới, xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần. Từ lúc bắt đầu Thích Vân Tô lái xe vào bãi đậu xe ở giữa sườn núi, sau đó đột nhiên mở cửa xe bước ra ngoài, ngồi dưới đất thở dốc hồi lâu, rồi cứ ngồi như vậy, video như biến thành ảnh tĩnh, tới khi trời hửng sáng mới lái xe rời đi.

Cho dù là ban đêm, chất lượng video không được tốt lắm, nhưng Hạ Dương vẫn xác nhận được đó chính là Thích Vân Tô.

Thích Vân Tô không tự sát, Hạ Dương thầm vui mừng. Nhưng sau khi xem đoạn video mấy chục lần, hắn cẩn thận suy nghĩ lại, tại sao Thích Vân Tô không tự sát? Tại sao không giống với lúc trước?

Nguyên nhân rất đơn giản, Hạ Dương bảo đảm Thích Vân Tô cũng có ký ức của tương lai! Vì Hạ Dương xuyên qua nên tương lai cũng xuất hiện trong đầu Thích Vân Tô, vì vậy anh từ bỏ việc tự sát, thay đổi chuyện vốn phải xảy ra, không bị đưa vào bệnh viện nữa.

Nhiễm Ninh không gặp được Thích Vân Tô, không nhận được nhiệm vụ cấp cứu cho anh nên không tìm được mục tiêu để tiếp tục làm bác sĩ nữa, sau ngày thực tập đầu tiên quyết định xin nghỉ việc, phản kháng lại sự sắp xếp của gia đình.

Nhất định là như vậy.

Nhưng nếu là như vậy, Hạ Dương bắt đầu không vui, tại sao đã có ký ức tương lai rồi mà Thích Vân Tô không đến thăm mình? Hắn nằm viện đã sắp đủ một tháng, khung cảnh bệnh viện vẫn y như cũ, tại sao chỉ có Thích Vân Tô không xuất hiện?

Chuyện này trở thành tâm bệnh của Hạ Dương, mấu chốt là hắn không biết phải đi đâu để tìm Thích Vân Tô. Trong lòng nhận định Thích Vân Tô đúng là một kẻ không có lương tâm, đoán chừng là sợ phải gặp mặt nhau, lần trước chạy trốn nhanh như vậy, lần này đến cơ hội quen nhau cũng chẳng có luôn!

Hạ Dương chỉ lo tức giận, tới ngày xuất viện hắn đứng bên cửa sổ phòng bệnh nhìn dải cầu vồng vắt ngang trên bầu trời, muộn màng nhận ra mình đã quên đi tìm Nhiễm Ninh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!