Tác giả: Nặc Danh Thanh Hoa Ngư
(Edit: Andy/Cấm reup)"Nói ra sợ ông không tin..." Hạ Dương mở điện thoại, cho Vương Thời xem ảnh của Thích Hòa Tân, "Đây là em trai của vợ tương lai của tôi, vợ tôi bị gã hại chết, sau đó tôi của tương lai xuyên về quá khứ, muốn tôi đi giết gã."
Vương Thời cạn lời, chỉ lo ván game bị trừ điểm, cậu ta tránh khỏi tay Hạ Dương, nhìn đối phương như đang nhìn một thằng ngốc, "Chuyện này không đơn giản đâu, tranh thủ hiện tại mau đổi một bà xã khác đi."
1
"Ý kiến hay đấy". Hạ Dương lạnh nhạt.
Hạ Dương cũng chẳng biết nói gì, việc này nói ra miệng quả thực rất ngu ngốc, đến chính bản thân hắn còn chẳng tin. Ai có thể tin nổi vợ tương lai của mình lại là một người đàn ông cơ chứ?
Nghĩ lung tung thêm một thời gian nữa khéo phải tới khoa tâm lý một chuyến mất, Hạ Dương thầm nghĩ. Dù sao bà xã cũng chạy mất tiêu rồi, tương lai cũng đã bắt đầu thay đổi, huống chi ông chủ Thích cũng có ký ức của tương lai, đến cả cổ phiếu tăng giảm thế nào ông chủ Thích còn nhớ thì sao lại không nhớ chuyện em trai ruột muốn hại mình được?
Một trận game mới bắt đầu, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không yên lòng, Hạ Dương cầm điện thoại xuống giường, đến dép lê cũng chưa mang, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài phòng bệnh.
Hạ Dương hỏi y tá số điện thoại của Thích Vân Tô, của chị Lâm, không ai có cả. Hắn chạy sang một phòng bệnh khác, hỏi một người hộ công bình thường thấy cũng hay nói chuyện với chị Lâm nhưng người kia cũng không có.
Trái tim nhỏ bé treo lửng lơ trên cổ nửa ngày, Hạ Dương đã nhiều lần tự nhắc nhở mình, cuộc sống sắp tới chỉ cần chuyên tâm yêu thích bác sĩ Nhiễm là được, chân thành đối mặt với Nhiễm Ninh là được, nhưng lại nhịn không được nghĩ đến... bà xã tương lai đã bỏ chạy mất kia.
Hắn hận không thể tự bạt tai cho mình một cái, tại sao lại gán Thích Vân Tô vào cái danh xưng kia chứ?
Nhiễm Ninh tới thăm Thích Vân Tô, nhìn thấy giường bệnh trống không, hỏi Hạ Dương: "Ông chủ Thích đâu?"
"Chạy mất rồi." Hạ Dương buột miệng, sau đó tự vả mình một cái, nghiêm túc sửa lời: "Anh ấy xuất viện rồi, chuyển tới một bệnh viện khác tiếp tục trị liệu. Chị yên tâm, anh ấy đã đồng ý với tôi là sẽ không có ý định tự tử nữa."
Hạ Dương cho rằng Nhiễm Ninh sẽ nổi giận, không ngờ Nhiễm Ninh rất bình tĩnh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, bấm điện thoại gọi cho chị Lâm.
Hạ Dương như một tên ngốc, kinh ngạc đến há hốc miệng, nhìn Nhiễm Ninh hỏi chị Lâm Thích Vân Tô đã chuyển tới bệnh viện nào, trạng thái cảm xúc hiện tại của Thích Vân Tô thế nào.
Cô chỉ hỏi hai ba câu rồi cúp điện thoại, Hạ Dương vẫn chưa hết sững sờ: "Sao chị lại có số điện thoại của chị Lâm?" Hắn đã hỏi hết toàn bộ các bà các chị làm hộ công ở tầng này rồi mà chẳng ai có cả.
"Chị Lâm là người chăm sóc mà tôi tìm cho ông chủ Thích, sao tôi lại không có số điện thoại của chị ấy được?" Nhiễm Ninh khó hiểu hỏi, sau đó giải thích: "Tôi sợ ngăn cản ông chủ Thích chuyển viện sẽ làm anh ấy không vui, một khi không vui... cảm xúc sẽ không ổn định."
Nhiễm Ninh vừa lướt tìm trong danh bạ vừa nói: "Ở bệnh viện bên kia tôi cũng có quen vài đàn anh đàn chị, tôi sẽ nhờ bọn họ để ý. Cậu nói xem vì sao đột nhiên ông chủ Thích lại nóng vội chuyển viện vậy nhỉ?"
Hạ Dương tròn mắt lắc đầu, hắn biết lý do, nhưng không dám trả lời.
Nhiễm Ninh nói tiếp: "Tôi đã hỏi qua một bạn học ở khoa tâm lý, cô ấy nói người được cứu sống sau khi tự sát giống như giành được một cuộc sống mới vậy, sẽ nảy sinh tâm lý bài xích những gì đã xảy ra trong quá khứ, nếu đã quyết định tiếp tục sống thì sẽ coi chuyện tự sát là một vết nhơ, là chuyện không vẻ vang gì, cho rằng thật mất mặt. Có lẽ vì thế mà ông chủ Thích phản ứng như vậy, không chịu liên hệ với người nhà hay bạn bè, lại còn muốn chuyển sang một bệnh viện khác, là muốn quên đi chuyện tự sát chăng? Nếu đúng là như vậy thì thật tốt quá."
Hạ Dương biết rõ lý do vì sao Thích Vân Tô chuyển viện, nhưng nghe Nhiễm Ninh nói, hắn cũng bừng tỉnh đại ngộ: ông chủ Thích tàn nhẫn ghê gớm, đến số điện thoại cũng nhất quyết không chịu để lại, tức là đã quyết tâm muốn sống một cuộc sống mới rồi.
Vì vậy sau khi xin được từ chỗ Nhiễm Ninh số điện thoại của chị Lâm, Hạ Dương cân nhắc mấy ngày mà vẫn không quyết định được có nên gọi hay không. Dáng vẻ ôm điện thoại do dự của hắn bị Từ Lan nhìn thấy, bà hỏi: "Sao thế? Vừa gửi tin nhắn cho bác sĩ Nhiễm à?"
Hạ Dương lắc đầu, ném điện thoại qua một bên, không lên tiếng.
Khí trời ẩm ướt ngâm trong nhiều ngày mưa dầm, ở bệ cửa sổ phòng bệnh đặt một chậu hoa nhài đã nở, tuy hương hoa chưa đủ để át mùi thuốc sát trùng gay mũi nhưng cũng đủ khiến người ta cảm thấy thư thái hơn.
Thời gian trôi đi khiến ký ức gối chồng lên nhau, là những ký ức mà Thích Vân Tô vẫn còn ở lại nơi này. Thỉnh thoảng Hạ Dương ngủ dậy, mất một lúc ngẩn ngơ khi nhìn thấy người ở giường bên cạnh, còn suýt hỏi đối phương là ai, sao lại nằm trên giường của ông chủ Thích.
Thỉnh thoảng hắn cũng nghe được từ Nhiễm Ninh, đúng hơn là Nhiễm Ninh hỏi chị Lâm, về tình trạng của Thích Vân Tô gần đây, nhưng lại không hề tự mình liên lạc.
Trung tuần tháng 6 Hạ Dương xuất viện, sau nhiều ngày mưa liên miên cuối cùng trời cũng lộ ra một chút dấu hiệu chuyển mùa. Khoảng chiều tối, ở chân trời có một dải cầu vồng vắt ngang, gió thổi nhè nhẹ, ánh mặt trời vừa phải. Hạ Dương leo lên sân thượng của tòa nhà đối diện phòng bệnh, tâm trạng hơi thấp thỏm vì sắp tỏ tình với Nhiễm Ninh. Làm lại một lần nữa, đã biết Nhiễm Ninh sẽ đồng ý, nhưng hắn vẫn lo lắng.
Kế hoạch vạch sẵn trong đầu là sẽ cẩn thận hơn trong mối quan hệ tình cảm với Nhiễm Ninh, sẽ cố gắng tránh kết quả chia tay nhiều nhất có thể. Hạ Dương đứng ở trên sân thượng, nhìn vào cửa sổ phòng bệnh của tòa nhà đối diện, rút điện thoại ra bấm gọi cho Vương Thời.
"Tôi chuẩn bị tỏ tình với bác sĩ Nhiễm." Hạ Dương nói.
Vương Thời đang ngái ngủ, bực bội đáp: "Đậu má! Ông cố ý khoe khoang với tôi đúng không?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!